Ngày hôm sau, Tống Nghị liền đi một chuyến ra phía sau núi.
Trên núi có một con sông nhỏ, nếu may mắn có thể bắt được vài con cá nhỏ dài bằng ngón tay, rất thích hợp để nấu canh cá.
Con sông ở ngay giữa sườn núi, anh vừa đi vừa dừng nghỉ dọc đường, tiện thể bắt mấy con châu chấu trong đám cỏ, bỏ vào chiếc lồ ng đan bằng rơm quấn ngang hông mang về cho Tiểu Hắc và tiểu Hoàng ăn.
Thời tiết nóng nực, không ít người tụ tập bên bờ sông, cả người lớn và trẻ em đều thích đến bên bờ sông chơi đùa.
"Anh Nghị!"
Tống Nghị quay lại thì thấy đó chính là Tống Mãn Chu, hai người có chút quan hệ thân thích, từ nhỏ cũng chơi với nhau.
Tống Mãn Chu chạy tới, liếc nhìn thấy chiếc thùng trong tay Tống Nghị nói: "Anh Nghị, anh cũng đến bắt cá à?"
"Ừ." Tống Nghị nói.
Tống Mãn Chu lắc đầu, "Anh nên từ bỏ ý định này đi, nếu bắt được cá, thì những cậu bé đang tr@n truồng có tài bơi lội trong xã, chúng thức dậy từ lúc còn chưa bình minh đã bắt hết cá rồi."
Anh ta lại khuyên tiếp: "Những con cá còn rất nhỏ nhưng lại vô cùng tinh ranh.
Em đã ngồi xổm ở đây cả ngày, mà ngay cả cái đuôi cá còn không bắt được.
Thế nên Anh à, anh nên về nhà càng sớm càng tốt."
Tống Nghị cười cười nói: "Cậu coi thường anh của cậu quá, nhìn đây."
Nói xong, anh xắn tay áo đi về phía bãi cỏ gần đó, nhặt mấy đám cỏ dại có hoa màu hồng tím, đào cả rễ cây lên, sau đó đi đến bờ sông, phóng mắt nhìn xung quanh.
Con sông nhỏ này không rộng, nó khá nông, nước không quá đầu gối.
Tống Nghị tìm thấy một chỗ có nhiều cá nhỏ, chuyển đá từ trên bờ sông xuống rồi bao vây chỗ đó lại.
Tống Mãn Chu cũng ấp úng đi theo sau: "Anh, anh đây là định làm gì.
Lấy đá vây quanh thì có ích gì, còn không bằng anh ném một tảng đá xuống, xem có thể nện vào đầu con cá nào làm nó choáng váng không."
Tống Nghị xua tay, không trả lời.
Thay vào đó, anh nhặt một hòn đá bên bờ sông, giã nát đám cỏ dại có hoa màu hồng tím, giã cho đến khi ra nước.
Trong khi giã, anh lại cho bỏ thêm thân và rễ cây vào cùng đem giã nát, rồi bỏ vào một thùng đã chứa đầy nước sông.
Ngâm thân và rễ cây có màu nâu trong thùng có chứa nước sông, rất nhanh nước đã chuyển qua màu đục, chờ đến khi cả xô nước chuyển sang màu trắng, Tống Nghị đổ tất cả số nước trong xô vào chỗ vừa lấy đá vây lại.
Chỉ chốc lát, những con cá nhỏ liền nhao nhao nổi lên trên mặt nước.
Việc này làm Tống Mãn Chu trợn mắt há mồm, dựng đứng ngón tay cái: "Làm thế này được a, anh giỏi quá."
Khen ngợi xong, anh ta nhìn mấy con cá nhỏ bụng trắng muốt nổi trên mặt nước, do dự nói: "Anh ơi, đây là loại cỏ gì vậy.
Nó có độc không.
Nếu có độc thì ăn được không?"
Tống Nghị cúi xuống nhặt những con cá đang trôi nổi vào trong thùng, vừa trả lời: "Đây là Cây Búp Lệ.
Cá uống nước có pha nước cây này sẽ như say rượu.
chờ đến khi hết rượu, nó sẽ tỉnh dậy."
(Cây Búp Lệ hay còn gọi là cây Bọ chó)
Cây Búp Lệ
Quả nhiên, con cá nhỏ bụng trắng vừa lật qua đã vẫy đuôi và lấy lại sức sống ngay khi được thả vào thùng chứa đầy nước sông trong vắt.
Trong mắt Tống Mãn Chu lóe lên một tia sáng, anh ta lại gần đến bên cạnh Tống Nghị mỉm cười nói: "Anh ơi, anh có thể chỉ cho em biết cây Búp Lệ là cây nào không?"
Tống Nghị mỉm cười nhìn hắn từ trên xuống dưới đánh giá, "Muốn học?"
"Đương nhiên." Tống Mãn Chu không chút nghĩ ngợi đáp.
Tống Nghị vừa rồi làm động tác quá nhanh, lúc đó anh ta cũng không thực sự tin Tống Nghị có thể bắt được cá, nên không nhìn kỹ anh đào loại cây nào, anh chỉ nhớ mang mang cái cây đó mọc ra những bông hoa nhỏ màu tím.
Nhưng bây giờ nhìn lại, trên bãi cỏ mọc rất nhiều loại hoa dại đủ màu sắc, mà anh cũng không thể thử từng loại cây một, nếu làm vậy thì phải đợi đến ngày tháng năm nào mới học trộm được cách làm.
Thế nên anh ta chỉ có thể hỏi Tống Nghị phương pháp dạy cho anh ta.
Tống Nghị suy nghĩ một chút, "Như vậy, mỗi tuần cậu đến gặp tôi một lần, tôi sẽ chuẩn bị nước làm say cá sẵn, cậu sẽ chịu trách nhiệm bắt cá ở sông.
Cá bắt được chúng ta chia ba bảy, tôi bảy phần, cậu ba phần."
Tống Mãn Chu nói: "Anh ơi, hay là chia năm năm đi, hắc hắc hắc."
Cá đã bắt được, Tống Nghị đứng dậy, cười như không cười nói: "Thôi quên đi, cùng lắm tôi vất vả hơn chút, chịu khó đi thêm lần nữa.
Như thế cũng tốt, cá bắt được cũng không cần phải cùng người khác phân chia."
Nói xong, anh chuẩn bị rời đi.
"Đừng, đừng, đừng." Tống Mãn Chu nhanh chóng ngăn anh