Khi Tống Nghị từ sau núi trở về, thùng nước đựng cá chưa đầy chỉ một phần ba, rau dại cũng được rất ít.
"Anh trở về rồi." Thẩm Kiều Kiều đứng dậy khỏi ghế, rót cho anh một bát canh đậu xanh.
Tống Nghị cầm bát canh đậu xanh uống một hơi hết sạch sẽ.
Canh đậu xanh cho thêm ít đường trắng, hạt đậu được ninh nhừ nở ra, rồi cho xuống giếng ướp lạnh, vừa uống một ngụm vào miệng, làm cho nóng bực trong lòng anh giảm đi mấy phần.
"Anh chắc là đói bụng, trước tiên ăn chút đậu phộng và quả óc chó đi." Thẩm Kiều Kiều đẩy đ ĩa đậu phộng và quả óc chó đến trước mặt anh.
Tống Nghị rửa tay, bóc vỏ đậu phộng, nhẹ nhàng chà xát đậu phộng trong tay, thổi bay vỏ rồi nói: "Đưa tay ra."
Thẩm Kiều Kiều ngoan ngoãn xòe bàn tay trắng nõn mềm mại của mình, nhận lấy đậu phộng, cô nhặt từng hạt đậu phộng cho vào miệng.
"Đậu phộng cùng quả óc chó ở đâu ra?"
Thẩm Kiều Kiều ngừng một chút, "Là bác gái đưa đến, bác ấy nói ăn cái này tốt cho thai nhi, sau này đứa bé sinh ra sẽ thông minh."
Tống Nghị vỗ vỏ đậu phộng dính trên tay: "Vậy thì em ăn nhiều một chút, để bồi bổ cho cái đầu ngu ngốc của em."
"Anh là người thông minh nhất, Đại thông minh." Thẩm Kiêu Kiều vỗ vỗ lòng bàn tay anh, liếc anh một cái, nhét hai quả óc chó vào trong tay anh.
Thấy cô ăn uống vui vẻ, Tống Nghị cầm hai quả óc chó lên, hơi dùng lực đã khiến quả óc chó nổ tung, anh làm sạch vỏ rồi cho cho vào miệng ăn.
Quả óc chó và đậu phộng chỉ có thể dùng làm đồ ăn vặt, buổi tối vẫn phải ăn một bữa nghiêm túc, chờ đến giờ ăn cơm, trên bàn lại bày thêm một đ ĩa cá muối.
Đợt này mặc dù bắt được ít cá, nhưng do đợt trước anh đã bắt được nhiều, liền đem cá ướp muối mà đợt trước đi huyện thành mua được, nên trong thời gian ngắn cũng không thiếu cá ăn.
Cơm nước xong xuôi, Thẩm Kiều Kiều ngồi dưới ánh đèn sửa quần áo, tháng ngày trôi qua, bụng cô càng ngày càng to, nên quần áo cũ phải nới cho rộng rãi hơn.
Ánh đèn mờ nhạt bao phủ trên người cô, dát lên một thứ ánh sáng màu vàng nhạt ấm áp.
Tống Nghị liếc nhìn quần áo trong tay cô rồi nói: "Lần sau anh đến huyện thành mang về cho em thêm một ít vải nhé."
"Em không cần đâu." Thẩm Kiều Kiều lắc đầu, "Hiện tại cũng không có gì để bán, nên tiết kiệm chút tiền, mua một mảnh vải về để em may quần áo nhỏ cho bảo bối."
Nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn hiểu chuyện của cô, Tống Nghị nghĩ thầm, ai nói Kiều Kiều của anh là con dâu hư hỏng, điều này thật ngu xuẩn.
Anh không kìm được, chạm vào khuôn mặt mịn màng của cô và nói: "Em yên tâm, dù anh khổ anh cũng sẽ không để hai mẹ con em phải chịu khổ".
Lòng bàn tay anh đầy những vết chai sần sùi, sờ lên làn da mỏng manh của Thẩm Kiều Kiều làm cô có chút ngứa ngáy, khiến cô nổi giận một chút.
Cây bạc hà trồng dưới bậu cửa sổ đã phát triển thành một mảng tươi tốt, nhìn rất thích mắt.
Một cơn gió thổi qua, mang theo mùi hương bạc hà, ánh đèn phản chiếu bóng hai người trên cửa sổ, kéo thật dài hòa thành một thể.
Sáng sớm hôm sau, Tống Nghị đến nhà Tống Đại Sơn.
"Bác cả, cháu muốn nghỉ việc." Tống Nghị nói.
Đây không phải là đột nhiên nghĩ tới, kỳ thật anh đã suy nghĩ rất lâu.
Tống Đại Sơn: "Vì sao?"
Bây giờ công việc cày cuốc vụ hè đã qua một thời gian, bình thường, các công xã cũng cho phép người dân nghỉ việc. Đọc t????u????ệ???? tại ++ ???????????? M????????????????ỆN﹒V???? ++
Ngay cả trong mùa canh tác, trong công xã có không ít người chơi bời lêu lổng, lười biếng, không làm việc nên cũng không kiếm được công điểm, những người lười biếng như vậy sẽ bị mọi người coi thường.
Nhưng Tống Nghị lại không giống họ, anh là người tài giỏi, chịu khó, đã vậy trong nhà còn có một bà bầu là Thẩm Kiều Kiều, nếu anh không đi làm thì hai vợ chồng sẽ lấy gì mà ăn.
"Cháu không đi làm kiếm công điểm thì Hai đứa định uống gió Tây Bắc đấy à." Tống Đại Sơn hét lớn.
Tống Nghị dừng một chút, "Cháu đã nghĩ kỹ, cháu dự định đi huyện thành mở quầy hàng bán kiếm tiền."
Mỗi lần đến huyện thành bán đồ, ít thì cũng kiếm được mấy đồng, nhiều nhất là mười, hai mươi đồng, tính ra một năm làm ruộng cũng chỉ kiếm được hai đến ba nghìn công điểm.
Một công điểm đổi ra được 2 xu, tính ra làm cả năm mệt gần chết mới được hai ba trăm.
Lần trước đi huyện thành, anh liền lưu tâm cố ý đi vòng quanh các quầy bán hàng, anh thấy các quầy bán hàng buôn bán khá tốt, đến cuối ngày mà vẫn đông khách làm không ngơi tay.
Có người bán bánh đậu xanh, anh mua một cái ăn thử, anh thấy tay nghề ở mức trung bình, thế nhưng hết lần này tới lần khác anh đều phải xếp hàng mới mua được, thấy vậy anh càng nóng lòng.
Đầu cơ trục lợi buôn bán nông sản không phải là kế lâu dài, rất có nguy cơ bị bắt, Tống Nghị từ lâu đã dự định làm công việc khác để kiếm tiền, cũng khéo, gần đây việc thu gom đồ vật ở vùng núi phía sau càng thêm khó khăn, nên anh càng kiên định quyết tâm của mình.
Tống Nghị đã nghĩ là làm, hoặc là không làm, mà đã quyết tâm là phải làm, anh dứt khoát xin nghỉ việc nhà nông, học theo những người khác vào huyện thành mở một quầy bán hàng.
"Cháu suy nghĩ ký chưa? Tống Thúy Hoa ở một bên nghe tất cả, bà đời này gần như đều ở trên ruộng đồng, giờ thay vì làm việc, anh lại đi lên huyện thành bày quầy bán hàng, loại việc này, bà nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Tống Đại Sơn bình tĩnh hơn: "Bày quầy bán hàng cũng không phải là việc nhẹ nhàng, cháu hãy suy nghĩ cho kỹ, từ công xã đi huyện thành xa như vậy, một lần đi đi về về trên đường núi, cũng phải mất hơn hai tiếng đồng hồ, cháu còn muốn gánh đồ lên đó bán."
Lời còn chưa dứt, Tống Đại Sơn đã lắc đầu.
Tống Nghị khẽ cắn môi nói: "Cháu có thể chịu được cực khổ."
Mắt thấy đứa nhỏ sắp chào đời, trong nhà có nhiều thứ cần dùng đến tiền, anh cũng không muốn Kiều Kiều chỉ vì mua một tấm vải may quần áo mà phải tính toán chi li tỉ mỉ...
Trước kia, khi chỉ có một mình, anh không cảm nhận được,