“Ba, mẹ...” Liễu Ti Ti nhìn mọi người trong nhà còn muốn nói thêm gì, đã nghẹn ngào nói không nên lời.
Không muốn khóc vào ngày này, cứng rắn nuốt nước mắt lại.“Bé ngoan à, đến bộ đội chung sống yên bình với Hiệp Minh nhé, đừng nhớ thương cả nhà, Hiệp Minh là một đứa nhỏ ngoan, không thể để cho con chịu ấm ức đâu.” Mẹ Liễu vừa dặn dò vừa khóc, Liễu Ti Ti ôm lấy mẹ Liễu, cuối cùng cũng không kìm được nước mắt.“Phòng con vẫn giữ lại cho con, nhớ nhà thì về thăm nhà, ở bên ngoài nhớ ngoan ngoãn, ở chung hiền hòa với người khác, nhưng cũng đừng nhường nhịn, trong nhà vĩnh viễn ủng hộ con.”Mẹ Liễu dường như có dặn dò không dứt, con gái lập gia đình, không ở bên cạnh mình, chỉ có thể truyền những kinh nghiệm của mình cho con gái, tâm tình cha mẹ đều giống nhau, chỉ mong đứa nhỏ có thể sống tốt.Dặn dò con gái xong, bà Liễu lại dặn dò con rể: “Con gái của mẹ, tính tình nóng nảy, còn hơn yếu đuối, còn phải thông gia mẫu cùng con gánh vác nhiều hơn, nếu cô làm sai chỗ nào, con đưa về cho mẹ, mẹ giúp con dạy dỗ con bé.”Tuy rằng chỉ ở chung mấy tháng với người Liễu gia, nhưng đến giờ khắc chia tay này, Liễu Ti Ti mới biết được, thì ra bọn họ đã sớm cắm rễ trong lòng mình, trở thành vướng bận không bỏ được.Liễu Đại Tráng và Liễu Nhị Tráng đưa hai vợ chồng đến ga xe lửa, nhìn hai người bọn họ lên xe mới rời đi, tiễn quân ngàn dặm, cuối cùng phải chia tay.
Con đường tiếp theo, hai vợ chồng trẻ tự mình đi.Mãi cho đến khi xe lửa ô ô chạy