“Ngủ ngon, ngủ ngon.” Liễu Ti Ti chôn nửa khuôn mặt dưới chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt, yếu ớt nói chúc ngủ ngon, cưỡng chế chấm dứt ngày hôm nayTống Hiệp Minh vẫn không có động tĩnh gì.Chẳng nhẽ anh ngủ rồi ư! Vậy thì bản thân đã dũng cảm! Liễu Ti Ti không nói gì, lại cẩn thận thò đầu ra, quay đầu nhìn về phía anh.Nhìn thấy đôi mắt to như bóng đèn và hàm răng trắng to, Tống Hiệp Minh vẫn cười hì hì nhìn chằm chằm cô.Liễu Ti Ti vội vàng nhắm mắt giả bộ ngủ, đột nhiên cảm giác có hô hấp nóng bỏng phả vào mặt cô, mở mắt muốn nhìn rõ, trên môi liền truyền đến xúc cảm mềm mại.
Tống Hiệp Minh đang hôn cô, đó là một nụ hôn ôn nhu lại cẩn thận, như muốn đối đãi với bảo vật trân quý nhất thế gian.Nụ hôn đầu tiên của hai người cứ như vậy dành riêng cho nhau, muốn làm người yêu thân thiết nhất trong cuộc đời nhau.Đương nhiên, đêm đó hai người cũng chỉ tiến triển đến khâu hôn môi, hôn hơn nửa ngày, cuối cùng Liễu Ti Ti sắp không thở nổi mới chấm dứt, “Chúc ngủ ngon, vợ anh.”Tống Hiệp Minh ôm cô ngủ.À ~ thì ra không phải mình ngủ lăn vào trong ngực anh nha.
Liễu Ti Ti dường như đã phát hiện ra bí mật gì đó.Lúc Liễu Ti Ti thức dậy, Tống Hiệp Minh đã huấn luyện trở về, hơn nữa anh thay cô nấu cơm ấm.
Cuộc sống lười biếng như vậy, Liễu Ti Ti bày tỏ: Hưởng thụ, rất hưởng thụ!Hai người ăn cơm xong, Tống Hiệp Minh thu dọn bát đũa xong lại đi huấn luyện, ngày nghỉ kết hôn của anh không đủ, lại sợ Liễu Ti Ti một mình