Liễu Ti Ti vẫn nghiêm túc nhìn anh, lại trầm mặc hồi lâu, Tống Hiệp Minh giống như hạ quyết tâm, một lần nữa mở miệng nói, “Em đã suy nghĩ kỹ chưa, bất cứ lúc nào anh đều có thể hy sinh, giống như cha anh, nhưng anh không muốn em giống mẹ, một mình cô đơn.
”“Trước khi kết hôn, anh không sợ chết, nghĩ rằng nếu xảy ra tai nạn, sau khi chết để lại cho vợ và mẹ một khoản trợ cấp, để mẹ nhận vợ là con gái nuôi, thay em lên kế hoạch tái hôn.
Nhưng em chính là biến cố, anh không nghĩ mình sẽ yêu em như vậy, chính vì anh yêu em, nên anh không muốn em phải chịu nỗi đau đấy, bây giờ em có thể đổi ý.
”Hối hận gì ư? Tất cả mọi thứ cứ theo tự nhiên.
Liễu Ti Ti không nói gì cả, vươn tay ôm lấy Tống Hiệp Minh, sau khi môi dán lên môi anh lại buông anh ra, giống như đóng dấu.
“Em không hối hận, bất kể tương lai xảy ra cái gì, em cũng không hối hận, con người không nên bị vây khốn bởi tương lai không chắc chắn, lãng phí thời gian hiện tại.
Em trịnh trọng nói cho anh biết, Tống Hiệp Minh, Liễu Ti Ti em cũng yêu anh, nguyện ý cùng anh sống phần còn lại, nguyện ý thừa nhận tất cả rủi ro.
”Tống Hiệp Minh rốt cuộc không nhịn được nữa, ôm Liễu Ti Ti, cúi đầu hôn cô.
Không hoa tươi, không nhẫn cưới, không khách mời, không có MC, hai người lấy trời đất làm nhân chứng, hứa hẹn cả đời, cùng nhau vượt qua sóng gió.
Trên đường trở về, Tống Hiệp Minh lại lái xe đến viện dưỡng lão, hai người tính toán thăm bà Tống.
“Mẹ, chúng con đến đây.
” Sau khi Tống Hiệp Minh mở cửa, Liễu Ti Ti vội vàng xông vào