Trong nhà thầy Kỷ Bằng hành nghề y từ đời này sang đời khác, từ nhỏ anh ta đã cảm thấy hứng thú với bệnh nhi, mấy cái bệnh trật khớp gì đó đều rất giỏi, biết bọn nhỏ trong nhà trẻ sinh có nhu cầu, anh ta liền tới làm bác sĩ chuyên trách, bình thường còn dẫn bọn nhỏ rèn luyện thể dục thể thao, xem như là giáo viên thể dục bán thời gian, công thức nấu ăn của bọn nhỏ cũng là anh ta nghiên cứu, thật sự là một người kiêm chức, nhân tài toàn năng! Dân làng phụ cận cũng biết danh hào của anh ta, đứa nhỏ trong nhà có bệnh nhỏ gì, đều sẽ đến tìm anh ta xin giúp, không nhận bất cứ tiền nong gì.
Gần đây thầy Kỷ Bằng ra ngoài học tập, cho nên Liễu Ti Ti còn chưa từng gặp anh ta.
Dì Tùy gọi bọn nhỏ thức dậy, bọn nhỏ lần lượt xếp hàng rửa mặt, lại xếp hàng đánh cơm, ăn bao nhiêu mâm bao nhiêu, ngoại trừ đứa nhỏ đặc biệt nhỏ, những đứa nhỏ khác đều rất tự lập, ăn cơm xong ngoan ngoãn đi rửa chén, Liễu Ti Ti vừa đau lòng vừa vui mừng, ở tuổi hiện đại rất nhiều đứa nhỏ còn ở trong lòng cha mẹ làm nũng, nhưng cha mẹ bọn họ vì sự phát triển của tổ quốc mà không thể không tách rời con cái, bọn nhỏ chỉ có thể buộc phải hiểu chuyện.
Sau khi ăn sáng, đứa lớn của nhà trẻ tay trong tay đi học, giống như những đứa trẻ khác trong khu phức hợp, đang học tại các trường tiểu học và trung học cơ sở trực thuộc.
Ban ngày, dì Tùy chăm sóc những đứa trẻ này, giặt quần áo cho bọn họ, dọn dẹp vệ sinh, bận rộn một ngày, lại phải chuẩn bị cơm tối, thật sự rất vất vả.
Liễu Ti Ti đến cũng thật sự đã giúp dì ấy rất nhiều, những