Khương Hà mệt mỏi cười, "Cám ơn thím Vương." "Cô làm sao vậy? Có phải đang mệt không?" Thím Vương cười đầy ẩn ý.
Khương Hà giải thích với một chút "Không, tôi chỉ tự hỏi có bao nhiêu thức ăn còn lại trong thôn của chúng ta và chúng ta sẽ cầm cự được trong bao lâu?" "Phu nhân lo lắng làm gì? Đây đều là chuyện của đàn ông, trưởng thôn nhất định sẽ có biện pháp mang đồ ăn đến cho chúng ta!" Trong mắt bọn họ, Cố Tây Lăng là vạn năng.
Vì vậy, họ không bao giờ phải lo lắng về việc không có thức ăn để ăn.
Chắc chỉ có cô, người đầu ấp tay gối với anh mới biết Cố Tây Lăng lo lắng đến mức cả đêm không ngủ được.
Thím Vương nhét quả xoài to vào tay cô rồi quay trở lại, trước khi đi còn nói với cô: "Đừng nghĩ nhiều về chuyện đó."Con cá lớn màu vàng không dùng được, vấn đề lương thực không giải quyết được, Khương Hà thậm chí còn không thèm đến gặp Diệp Kiều Kiều để lấy thuốc trừ sâu.
Cô không biết hệ thống có giới hạn thời gian để hoàn thành nhiệm vụ này hay không.Vì vậy, Khương Hà vẫn rất lo lắng.
Bỗng ngoài cửa có tiếng bước chân.
Khương Hà còn tưởng rằng Cố Tây Lăng đã trở lại, lập tức nhấc nắp nồi, lấy bánh ngô hấp trong nồi ra, nói: "Rửa tay ăn đi." Cô vừa bưng chiếc bánh ngô ra thì một bóng người lao đến giật chiếc bánh khỏi tay cô.
Cái bánh