Cô sững người một lúc, định xoay người rời đi.
Cố Tây Lăng đã phát hiện ra cô, nói: "Lại đây!" Khương Hà đứng đó và do dự không biết có nên qua hay không.
Cố Tây Lăng lại vẫy tay, bởi vì anh đã mặc xong quần áo rồi.
Khương Hà ngoan ngoãn bước tới, đưa bát mì trong tay cho anh, "Ăn đi." Cố Tây Lăng ngửi thấy mùi thơm, "Cô đã làm cái này à? Không phải bảo cô nghỉ ngơi sao?" "Tôi chán quá." Cố Tây Lăng ngồi ở trên tảng đá, anh cầm một đôi đũa và bát mì.
Sau đó khẽ cau mày, "Cô không ăn à?" Khương Hà lắc đầu, nhìn dòng sông rộng lớn không thể thấy bờ trước mặt.
Cố Tây Lăng nhìn bóng dáng ôn hòa xinh đẹp của cô, ăn một miếng mì.
Anh từ trước đến nay không kén ăn, dù sao lúc chạy nạn đói đến mức thậm chí còn ăn cả rễ cây, nhưng bát mì trước mặt anh lại quá ngon! Sợi mì mềm vừa phải, nấm mềm và mịn.
Điều quan trọng nhất là bát mì này... Khi Khương Hà quay đầu lại, anh thực sự đã ăn xong một bát, và đang nhìn cô với vẻ mặt không hài lòng, "Cô nấu ăn giỏi như vậy sao?" Khương Hà nghịch nghịch góc áo của cô bằng ngón tay, gật đầu đáp.
Cố Tây Lăng vốn rất ít nói, trước mắt cô lại càng ít nói hơn.
Anh đứng dậy, "Cô đã ăn chưa?" Khương Hà lắc đầu.
Cố Tây Lăng nắm lấy tay cô.
Tay cô rất mềm và trơn, khoảnh khắc anh nắm lấy cô, có cảm giác như cso một dòng điện chạy qua.
Mà anh cũng không dám dùng sức, anh sợ sẽ bóp nát