Đối mặt với ý tốt nhắc nhở của em trai, Tần Thanh Man duỗi tay sờ mái tóc hơi ngả vàng trên đầu đứa nhỏ, kiên định rời giường, "Nhà chú hai không chỉ thiếu củi gỗ của chúng ta, còn thiếu lương thực, chị đi đòi.
"Ở trong nhà gỗ bị hở mà vén chăn lên cần dũng khí rất lớn.
Tần Thanh Man vốn đã chuẩn bị tâm lý, nhưng trong nháy mắt khi thân thể lộ ở trong không khí, cô vẫn như rơi vào băng hà lạnh xuyên tim.
Không khí lạnh lẽo tiến vào mỗi một lỗ chân lông, trong khoảnh khắc ấy Tần Thanh Man có khát vọng muốn tiến vào trong chiếc chăn còn chút hơi ấm lần nữa.
Nhưng cô biết không được, không đốt giường, đừng nói thân thể này của cô không chống đỡ nổi, Sở Sở cũng có khả năng sẽ bị bệnh trong cái giá lạnh, hoặc là vừa ngủ là không dậy được nữa.
Rõ ràng tình thế nghiêm trọng, Tần Thanh Man nhanh chóng tròng áo bánh tô đã chẳng còn ấm áp mấy xuống giường, còn chưa kịp xỏ giày, cô vội vàng dịch chăn Sở Sở, trong chăn không dễ gì mới có chút hơi ấm, cũng không thể để bay hết được.
"Chị.
"Toàn thân Sở Sở đều chôn ở trong chăn, cậu bé nằm nhoài trên mép giường dùng một đôi mắt to, trắng đen rõ ràng mang hi vọng nhìn Tần Thanh Man.
Cậu bé cảm thấy hôm nay hình như chị hơi khác lúc trước.
Còn khác chỗ nào thì cậu bé không biết, nhưng chính là cảm thấy lời chị nói khiến cậu bé sinh ra tín phục.
Cậu bé thậm chí có loại cảm giác, ngày hôm nay không chỉ có thể đốt giường, còn có thể có thức ăn nóng.
Đối mặt với ánh mắt mong đợi của Sở Sở, Tần Thanh Man đột nhiên có hơi chua xót.
Đứa nhỏ hiểu chuyện như thế không cách nào không khiến cô thương tiếc cho được.
"Đắp kín, đừng nhúc nhích, chị đến nhà chú hai đòi củi.
" Tần Thanh Man nói xong lời này thì mở cửa phòng ra, ngoài cửa phòng ngủ không chỉ có sảnh, còn có nhà bếp, trong lò lửa đã sớm không còn củi, chỉ còn than tro màu xám trắng dày đặc.
Dùng sức chà chà bàn chân lạnh lẽo ở trên sàn gỗ rắn chắc, Tần Thanh Man trùm bản thân càng thêm kín kẽ, sau đó mở cửa phòng ra.
Cửa mở ra, đầu tiên đập vào mi mắt chính là bầu trời xanh thẳm, tiếp theo là tuyết trắng mênh mông.
Tuyết dày nửa mét chất chồng trên hàng rào, trên nóc nhà, dưới mái hiên thậm chí còn có lớp băng óng ánh, lớp băng vừa to vừa cứng, mỗi cái đều phản xạ ra ánh sáng bảy màu dưới mặt trời.
Tần Thanh Man khẽ hít thở không khí lạnh lẽo, suýt chút nữa ho khan ra tiếng.
Không khí quá lạnh, không chỉ đông cứng xoang mũi của cô, còn đông cứng khí quản và phổi cô.
Cảnh sắc trước mắt cực kỳ đẹp.
Nếu như là Tần Thanh Man trước khi xuyên qua, cô nhất định sẽ dùng ánh mắt tán thưởng nhìn kỹ vùng đất tinh khiết này, nhưng bấy giờ cô cũng không có