Tần Thanh Man thấy thím A Vân vui vẻ, cũng không đề phòng, trực tiếp móc hai phiếu vải từ trong túi ra đưa qua: “Thím à, trời lạnh, cháu với Sở Sở không ở lại lâu được, chúng cháu ôm con ngỗng này về trước.
”Con ngỗng vừa nãy suýt chút nữa bị thím A Vân chặt ăn thịt không biết thật sự sợ choáng váng rồi hay sợ hãi dao phay, được Sở Sở ôm không chỉ không giãy dụa còn rúc đầu dưới nách Sở Sở, đừng nói hung dữ mà vô cùng ngoan ngoãn.
Nhìn dáng vẻ của nó, cách ngày nhận chủ trông nhà giữ viện lại gần hơn một bước.
Thấy hai chị em sốt ruột trở về, thím A Vân cũng không kì kèo, trực tiếp vào nhà gọi chồng và con mình một tiếng, một người vác bắp, người còn lại bắt ngỗng, vui mừng hớn hở tiễn hai chị em về.
Nhà họ Tần, tiễn cả nhà thím A Vân đi, Tần Thanh Man và Sở Sở cẩn thận từng chút nhìn về một góc phòng khách.
Hai con ngỗng cao to ủ rũ đứng trên thân cây bắp.
Nỗi sợ hãi từng trải qua sinh tử, lúc hai con ngỗng đối diện với hai chị em Tần Thanh Man không chỉ không tùy tiện lớn tiếng kêu, cũng không căm thù, càng không có mổ lung tung.
“Chị ơi, bọn chúng thật đáng thương.
”Sở Sở đứng đằng xa, yêu thương nhìn hai con ngỗng lớn không có tinh thần kia.
Trước đây, hai con ngỗng này hung hăng càn quấy cỡ nào, lúc này nhìn đáng thương biết bao.
“Sau này bọn chúng chính là thành viên gia đình chúng ta, chúng ta đối xử tốt với bọn chúng thì không đáng thương nữa.
” Tần Thanh Man từ giờ phút định nuôi ngỗng trông nhà đã định để hai con ngỗng này chết theo tự nhiên rồi.
“Không ăn sao?”Sở Sở là trẻ con nông thôn thuần túy, đối với sự vật đương nhiên tận dụng tốt mọi thứ.
Tần Thanh Man đưa tay xoa đầu cậu bé, cười rất dịu dàng: “Tuổi thọ của ngỗng rất dài, chúng ta nuôi cho tốt, ít nhất có thể nuôi mười mấy năm, bọn chúng sẽ trông nhà coi sân cho chúng ta mười mấy năm, em nỡ lòng ăn sao?”“Không… không nỡ.
”Giờ phút này ánh mắt Sở Sở nhìn về phía hai con ngỗng không phải là nhìn thức ăn nữa, mà là coi thành người bạn nhỏ.
“Được rồi, đi xách chút nước lau người cho ngỗng, nhiệt độ trong nhà cao,