"Chị ơi, hôm nay chúng ta ăn cái gì?" Ánh mắt sùng bái của Sở Sở đã chuyển từ trên người Tần Thanh Man sang phòng chứa đồ ở một bên, thậm chí bởi vì trong phòng ấm áp, cậu bé nện bước chân ngắn nhỏ bé của mình chạy đến cửa phòng chứa đồ nhìn vào trong thăm dò.
Phòng chứa đồ vốn rỗng tuếch nhờ sự giúp đỡ của Trịnh An Quốc, Tần Thanh Man quả thực là từ trong tay mấy nhà họ hàng lùa được rất nhiều lương thực trở về.
Có bột mì đã xay xong, gạo, thậm chí còn có đậu nành, nấm khô.
.
.
Những vật này có liên quan đến sống chết của bọn họ trong mùa đông này.
Tiếng nói của Sở Sở khiến Tần Thanh Man kịp thời hoàn hồn, sau khi vắt khô khăn mặt treo trên tường, Tần Thanh Man đổ nước rửa mặt mình đã dùng qua, đổi bồn nước ấm sạch sẽ mới nhìn gương mặt hưng phấn của đứa nhỏ, nói: "Lát nữa chị làm bánh canh, em mau tới rửa mặt đi.
"Tần Thanh Man có thói quen sạch sẽ, cũng sẽ không có chuyện chưa rửa mặt đã nấu ăn.
"Nào.
"Sở Sở mừng khấp khởi chạy đến trước chậu rửa mặt tự mình hành động.
Trong phòng bởi vì bếp lò được đốt lên nên ấm áp hơn rất nhiều, Tần Thanh Man cũng không mặc quá nhiều quần áo, mà là mặc áo len kéo ống tay áo lên, bắt đầu làm bánh canh.
Trước khi xuyên thư đừng nhìn cô ở biệt thự lớn rộng năm trăm mét vuông mà lầm tưởng, cô vốn là người dân nông thôn điển hình, bởi vì đọc sách thay đổi vận mệnh mới có thể có được tài sản thuộc về mình ở trong thành thị cấp một.
Hiện tại đã xuyên thư rồi, cuộc sống ở nông thôn đối với cô mà nói cũng không lạ lẫm, cũng không phải vấn đề khó khăn gì.
Bếp lò là sắt thép đúc thành, bụng lò được lấp kín củi đã sớm cháy đến rực lửa, miệng ấm nước được bắt trên bếp cũng bốc lên khí nóng màu trắng dưới sức nóng của bếp lò, mang đến cho căn phòng ấm áp khí ẩm tràn trề.
Tần Thanh Man biết trong nhà cái gì cũng thiếu nên lúc lấy nợ cái gì cô cũng muốn.
Ví dụ, dầu, muối, tương dấm, thậm chí còn cầm hơn một trăm quả trứng gà.
Bốn nhà thân thích, một nhà tích cóp chút trứng gà vẫn có thể moi ra được chừng một trăm quả, số trứng gà này cô định bổ sung dinh dưỡng cho mình và Sở Sở.
Từ sau khi tiếp nhận khối thân thể này, Tần Thanh Man liền biết thân thể này thiếu cái gì nhất, cô không có ý định lấy được lương thực rồi lại bớt ăn bớt mặc, bởi vì cô biết,