Con mẹ nó, khi cái con quỷ cái ấy ở nhà bà ta thì chẳng thấy chữa trị cho con gà nào!Khi nghe tin có thể kiếm được mười quả trứng bằng cách chữa cho một con gà, bà Tống nổi cơn ghen tuông tại chỗ!Cái đó hẳn phải là của bà ta mới phải!Bà ta muốn xông vào giật lấy, nhưng không may rằng Bí thư Tống nói rõ khi ký giấy ly hôn rằng vợ chồng thì phải để ý đến duyên phận, khi duyên số đã hết mới có thể rời đi, đặc biệt không được gây cản trở cho đối phương.
Nếu không có cái cớ nào đó hợp lý, bà ta sẽ chỉ khiến Bí thư Tống thêm chán ghét mà thôi.
Nhưng đúng lúc này, Khương Vân đụng vào bà ta, không những không chào mà còn xúi giục cháu bà ta không chào theo nữa.
Đồ vô ơn bội nghĩa!Khương Vân không có dừng lại, chồng cũ của cô là đồ chó thì mẹ chồng cũ cái gì chứ!Tiểu Hải và Tiểu Hà ở một bên nắm tay Khương Vân ở một bên.
Tiểu Hải và Khương Vân giống nhau, không chút dao động, nhưng Tiểu Hà lại quay qua cười với bà Tống: "Một tiếng bà nội một đồng, bà muốn gọi bao nhiêu tiếng?"Tiếng gầm cay nghiệt bén nhọn của bà Tống khiến đám mèo đang phơi nắng chân tường sợ tới mức nhảy lên tường trong nháy mắt.
Khương Vân nắm tay hai đứa con trai, cười nói: "Chỉ cần không phạm pháp, chúng ta thích thế nào thì làm thế đó, không cần để ý người khác nói ra nói vào.
”Tiểu Hải gật đầu: "Mẹ, nhớ kỹ rồi.
”Tiểu Hà cười hì hì: "Mẹ, ông Phúc nói đời này chẳng ai biết ngày mai ra sao, vậy nên hôm nay nhất định phải khiến bản thân vui sướng.
”Trẻ con nói lời của già, có một loại hồn nhiên không rảnh thế sự.
Khương Vân mỉm cười, sâu trong lòng cũng cho là đúng, ngày mai có điều bất trắc gì, chẳng ai có thể biết trước, con trai của ông Phúc hy sinh, cô xuyên qua.
Vậy nên, cô mong chờ ngày mai, nhưng cũng không bạc đãi hôm nay.
Mỗi ngày làm bản thân hài lòng, làm bản thân vui vẻ, đều quan trọng hơn bất cứ điều gì.
Mẹ chồng cũ, tính là cái rắm!Khương Vân dắt hai anh em đến nhà Vương Thúy Hoa lấy chăn đệm, ra cửa thì chạm mặt con dâu thứ hai của Vương Thúy Hoa là Dương Kim Linh đang đứng ở cửa nói chuyện với một chị dâu hàng xóm.
Khương Vân cười nói chị dâu tốt, Dương Kim Linh lại cố xụ mặt vờ như không nghe thấy, quay đầu nói chuyện với chị dâu hàng xóm.
Chị dâu hàng xóm có hơi xấu hổ, chủ động chào hỏi Khương Vân.
Nhìn bóng lưng của Khương Vân và hai đứa trẻ, một tay Dương Kim Linh vịn thắt lưng, một tay vuốt bụng, bĩu môi nói: "Coi như đi rồi! Có một số người đúng là không biết cảm ơn, ở nhà tôi mười ngày như vậy, hết ăn lại uống, vậy mà không thấy chút biểu hiện gì.
Chị dâu kia