Tống Chiêm Cương hung hăng trừng mắt cô: "Đủ rồi, cô đừng có mà không có điểm dừng mãi thế! Trước kia rõ ràng là tôi không nhìn thấy cô càn quấy như thế, sớm biết cô là người như vậy, tôi…"
"Nếu tôi không phải vì hai đứa con, tôi đã muốn trực tiếp giết chết cả nhà các người rồi, đỡ phải ly hôn!"
Khương Vân lạnh lùng cắt ngang lời anh ta nói, ánh mắt lạnh lùng kiên định mà lại không có tình cảm.
Ánh mắt như vậy ở trong mắt người ngoài, chính là tâm đã lạnh như tro tàn, không có một nửa niềm tin đối với nhà họ Tống.
Bí thư Tống nhìn mà trong lòng như bị đánh, tranh thủ thời gian xử lý việc ly hôn của bọn họ, tránh làm ra tai nạn chết người thì chính mình cũng không có mặt mũi gì để hóng chuyện.
Mấy người nhà họ Tống cũng nhìn rõ ràng, bọn họ không có biện pháp giữ Khương Vân ở lại làm trâu làm ngựa, càng không có biện pháp để cô làm vợ của Tống Chiêm Cường, bởi vì trong mắt cô lộ ra ý hận đủ để cắn nuốt hết thảy tình cảm.
Đến lúc này đây rõ ràng Tống Hòe Hoa là người đầu tiên có chút luyến tiếc.
Nhà họ Tống bọn họ, hai vợ chồng lớn tuổi đi làm ở trên huyện, con cái thì quanh năm không về đến nhà.
Tống Chiêm Cường lại không kết hôn, chỉ có Tống Chiêm Cương cưới Khương Vân sinh ra hai đứa con.
Bình thường đều là Khương Vân lo việc trong việc ngoài, còn phụ trách chăm sóc người già, còn phải đau đầu việc ân cần bưng trà tiếp nước hỏi han.
Hơn nữa, hai đứa Tiểu Hải, Tiểu Hà kia là một cặp sinh đôi, càng lớn càng ngoan ngoãn đẹp trai. Mặc dù tính tình của Tiểu Hải hơi lạnh lùng một chút, thế nhưng lại hiểu chuyện, còn có thể phụ giúp thổi lửa, nấu cơm.
Tiểu Hà thì càng làm cho người ta yêu quý, tính tình hoạt bát sáng sủa, cười rộ lên thì luôn làm người bên cạnh cảm thấy ấm áp trong lòng.
Trong nhà náo nhiệt hơn vì có hai đứa trẻ này.
Ngoài mặt bà Tống không nói, thế nhưng trong lòng lại yêu quý hai đứa cháu trai.
Mặc kệ con dâu làm gì, đều không có khả năng làm bọn họ đối xử thật lòng, nhưng cháu trai thì dù sao cũng là người một nhà.
Bây giờ không giữ được con dâu thì nhất định phải giữ lại đứa trẻ.
Bà cùng Tống Chiêm Cương nói rõ ý của mình, đây cũng là ý kiến của hai mẹ con bà ta, lại để cho bí thư Tống giải quyết.
Khương Vân đã nói qua, cô muốn nuôi con, Tống Chiêm Cương thì phải chu cấp tiền nuôi con và đi học. Nếu như anh ta không đồng ý, cô sẽ dùng bất cứ giá nào để kiện Tống Chiêm Cương
tội danh trùng hôn, tội lưu manh,... Dù sao cũng là muốn kéo bạch nguyệt quang của anh ta ra trước mắt công chúng để họ nhìn.
Tống Chiêm Cương nhìn chằm chằm vào Khương Vân liên tục lạnh lùng cười, nói: "Tôi coi như thấy rõ bộ mặt cô rồi, hóa ra cô là người độc ác như vậy."
Trong suy nghĩ của anh ta, Khương Vân là một người phụ nữ xinh đẹp, có thể từ trong nhận thức không phải người con trai háo sắc như anh ta thì trước giờ anh ta không để ý bên ngoài, chỉ để ý tính cách!
Mà tính cách của người tên Khương Vân này thì lại thối rữa.
Trong linh hồn của cô ta là một con quỷ!
Bí thư Tống đều không nhìn nổi, nói: "Được rồi, nếu không có cách nào hòa giải, các cô cậu ly hôn đi."
Nhà họ Tống lấy con trai uy hiếp Khương Vân, Khương Vân lại dùng bạch nguyệt quang uy hiếp Tống Chiêm Cương.
Tống Chiêm Cương không thể trụ được, bởi vì anh ta đều không muốn con trai, càng không muốn bạch nguyệt quang chịu một chút oan ức.
Với anh ta mà nói, chẳng qua Khương Vân chỉ là một sự lựa chọn sai lầm khi anh ta khi cô đơn, lạnh lẽo khi sống mấy năm ở cái nông thôn này mà thôi, vì anh ta đã từng nghĩ sẽ không thể quay lại, cho rằng sẽ không có cơ hội ở cùng bạch nguyệt quang nữa.
Khương Vân chỉ là một thế thân, một cái bóng mà thôi!
Bây giờ anh ta vô cùng hối hận, hận không thể xóa bỏ đoạn thời gian kia đi, như vậy tới bây giờ sẽ không có sự xuất hiện của cái người tên Khương Vân này.
Như thế anh ta và người con gái anh ta yêu từng đó năm sẽ không có bất kỳ chướng ngại nào!
"Đi đi! Lập tức đi đi!" Tống Chiêm Cương bày ra dáng vẻ bi tráng như tráng sĩ cắt cổ tay.
"Các người đi là việc của các người, để cháu trai bảo bối lại cho tôi. Cũng không được đem cháu trai của nhà họ Tống tôi đi… Muốn cái mạng già của tôi à…"
Bà Tống tập tễnh mà bước từ bên ngoài vào, một bộ dạng đáng thương, hướng về phía Khương Vân vươn tay nói: "Con dâu, mẹ quỳ xuống van con, xin con để cháu trai ở lại với mẹ đi mà…."
Truyện convert hay :
Giả Ngoan