Editor: HannahDì ấy cũng không nhàn rỗi, mới vừa làm xong lại vào nhà bếp.
Trên bếp đang để lửa nhỏ hầm đồ, đem nắp mở ra mùi hương đã xông vào mũi.
Động tác trong tay Lâm Đào không ngừng, cười hỏi: “Dì Phương, cái gì mà thơm vậy.
”“Là thịt heo hầm.
” Dì Phương đáp, trong tay dì ấy cầm hai cái chén nhỏ, trong mỗi chén đều gắp mấy khối thịt heo hầm cùng nửa chén canh, lại rắc lên một chút hành lá màu xanh biếc, nhìn đã muốn ăn.
Dì ấy đưa cho Lâm Đào cùng Lâm Mạn Mạn mỗi người một chén, nói: “Hôm nay công xã bên cạnh có giết heo, dì mua một ít.
Thịt heo hầm bổ máu, lát nữa con mang về một ít cho ba con.
”Lâm Đào cũng không từ chối, ăn một miếng thịt heo hầm, vị có chút mặn, nhưng không có mùi tanh, ăn rất ngon.
“Cảm ơn dì Phương.
”“Nói cảm ơn cái gì, nghe thật xa lạ.
” Dì Phương khẽ mắng một câu, đã cầm hộp nhôm đựng cơm đi đóng gói thịt heo hầm.
Đúng là tuy nói bọn họ là hai nhà, trên thực tế đã sớm thân như người một nhà.
Giống như vải dệt này, trong lòng Lâm Đào rất rõ ràng, ba cô là cố ý mua thêm cho Lâm Mạn Mạn.
Váy làm tương đối đơn giản, không mất bao lâu đã làm xong.
Kiểu dáng hai cái váy đều không khác biệt lắm, nhưng mà Lâm Đào cao hơn một chút so với Lâm Mạn Mạn, cho nên váy của cô dài hơn.
Cô cầm lấy ướm trên người mình một chút, thoạt nhìn vừa vặn tốt.
Lại đưa một cái cho Lâm Mạn Mạn: “Mạn Mạn, em thử xem chiều dài thế nào.
”Lâm Mạn Mạn đang đọc sách ngẩng đầu lên, vẻ mặt kinh ngạc: “Chị A Đào, sao lại làm cho em vậy.
”“Tấm vải này có thể làm hai cái váy, mau đi thử xem.
” Lâm Đào nói.
Lâm Mạn Mạn cầm váy ướm thử, chiều dài đến cẳng chân, rất thích hợp.
Miếng vải này có màu xanh điểm hoa trắng, mặc lên rất sáng da, thích hợp cho các cô gái trẻ.
“Thật xinh đẹp, cảm ơn chị A Đào.
” Lâm Mạn Mạn rất thích chiếc váy này.
Khi Lâm Đào đi, dì Phương dùng một mảnh vải bông bao lại hộp nhôm đựng cơm đưa cho cô: “Bao lại cẩn thận, đừng để mùi hương bay ra, khiến người khác nói lung tung.
”Hai người Lâm Thường Hải và dì Phương, một người là quả phụ, một người là góa vợ, trong thôn từ lâu đã có người truyền bát quái về bọn họ, cho nên dì Phương mới càng thêm cẩn thận.
“Con đã biết dì Phương, Mạn Mạn, hai