Vừa dứt câu, Đỗ Thi Thi bên cạnh phút chốc cảm thấy hoang mang, gấp gáp ngăn cản nói.
“Cha, cha đang định bỏ mối hôn sự này sao, nhưng như thế không hay lắm đâu.”
“Đây dù sao cũng là chuyện cha mẹ con bọn họ và nhà họ Vương đã quyết định rồi, chuyện này nếu không thành, nói không chừng sẽ ảnh hưởng đến quan hệ hai nhà bọn họ!”
Đỗ Kiến Quốc bỗng chốc nghĩ đến việc này, nhưng cũng không cam lòng làm tổn thương con gái.
Ông cau cau mày, giọng điệu kiên quyết.
“Haiz, cha biết chuyện này làm như vậy cũng không hợp lý lắm, nhưng Minh Nguyệt và con trai nhà họ Vương vốn dĩ chẳng có tình cảm sâu đậm gì, maf Minh Nguyệt bây giờ tuổi vẫn còn nhỏ, chuyện kết hôn cứ đợi thêm vài năm nữa rồi nói cũng được.”
Cũng 18 tuổi rồi mà còn nhỏ, người ta 14, 15 tuổi lấy chồng còn có cơ mà!
Trong lòng Đỗ Thi Thi ngầm khinh thường, thấy Đỗ Kiến Quốc dường như đã quyết tâm rồi, cũng không thèm tốn thời gian giải thích với ông nữa, cô ta biết rõ tính tình Đỗ Kiến Quốc rất cố chấp, chuyện đã quyết rồi rất khó thay đổi.
Vả lại nghĩ cho kĩ thì, việc Đỗ Kiến Quốc khiến cho hôn sự của Minh Nguyệt và nhà họ Vương bị hủy bỏ đối với cô ta mà nói cũng coi là một chuyện tốt.
Dẫu sao nếu cứ tiến triển thế này, cô ta có thể hợp tình hợp lý mà thế chỗ Minh Nguyệt rồi.
Cô ta mới chính là con gái ruột của nhà họ Lâm, mối hôn sự này vốn dĩ nên thuộc về cô ta, chỉ là trước đây Minh Nguyệt đã cướp mất vị trí của cô ta mà thôi, bây giờ cô ta đã quay về rồi, mối hôn sự này theo lý mà nói thì sẽ phải đến tay cô ta, chưa cần chờ đến
lúc bản thân Mình Nguyệt kia từ bỏ.
Sau khi nghĩ thông chuyện này, tâm trạng Đỗ Thi Thi bỗng chốc tốt lên, tiếp tục đi dạo trong nhà máy lạc hậu này cũng không cảm thấy buồn chán nữa.
Rất nhanh đã đâu đó năm giờ chiều, giờ mà Lâm Đông Thuận tan làm.
Đỗ Minh Nguyệt đưa mọi người về đến cửa nhà nhà họ Lâm, không lâu sau Chu Cầm trên đường về có vẻ đã nói với Lâm Đông Thuận chuyện nhà họ Đỗ đã tới, vì thế sau khi thấy mấy người Đỗ Kiến Quốc, Lâm Đông Thuận không hề để lộ ra gương mặt khó hiểu, chỉ lịch sự chào hỏi bọn họ.
Sau đó mấy người mở cửa bước vào, Chu Cầm hỏi Đỗ Minh Nguyệt đã đưa bọn họ đi đâu, Đỗ Minh Nguyệt cũng trả lời đơn giản, sau đó giống như đã nghĩ tới điều gì đó, giọng điệu trở nên ngập ngừng.
“Đúng rồi, dì Cung nói nhà họ sẽ đến muộn một chút.”
Người nhà họ Vương sắp tới sao?
Cả Chu Cầm lẫn Lâm Đông Thuận đều đơ người, sau đó liền vội vàng tra hỏi nguyên do.
Dù Lâm Đông Thuận cũng là cán bộ trong nhà máy, nhưng địa vị chức vụ của ông và xưởng trưởng Vương lại cách xa vô cùng, một người là xưởng trưởng quản lý cả một nhà máy, còn ông ta chỉ là chủ nhiệm một văn phòng bộ phận mà thôi, vì thế bình thường cách thức qua lại giữa hai nhà đều là nhà họ Lâm chủ động đến thăm nhà họ Vương vào ngày lễ tết, nhà họ Vương từ trước đến nay chưa từng chủ động tới nhà bọn họ.
Bây giờ bỗng dưng người nhà họ Vương đến, Lâm Đông Thuận và Chu Cầm đều cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng.