Lâm Đông Thuận và Chu Cầm bốn mắt nhìn nhau, mặc dù trong lòng vẫn uất hận, nhưng lúc này chỉ có thể cắn răng gật đầu.
“Đây là điều đương nhiên.”
Thế nhưng sau khi gật đầu, trong lòng hai người lại sốt ruột như đang ngồi trên đống lửa, chỉ cảm thấy nôn nóng và rối bời.
Lúc hai vợ chồng Lâm Đông Thuận còn đang nóng ruột đến sứt đầu mẻ trán, Đỗ Thi Thi ở bên cạnh lại chỉ im lặng không dám nói gì.
Đỗ Vũ Kỳ đúng ng là ghê gớm thật!
Cô ta đã tận mắt chứng kiến anh cả chỉ cần mấy câu nói đã làm cho hai vợ chồng Lâm Đông Thuận từ chẳng thèm ngó tới đến không dám tùy tiện đắc tội như thế nào, học thức như vậy đúng là không thể đùa được chỉ có người trực tiếp chứng kiến như cô ta mới có thể hiểu được.
Có thể không tốn chút sức lực nào chỉ cần mấy câu nói đã làm cho người nhà họ Lâm không dám suồng sã, với cái miệng và cái đầu này của anh lớn Đỗ Vũ Kỳ, chỉ ở hậu phương không làm nhà ngoại giao thực sự đúng là tổn thất lớn của đất nước.
Dù sao cô ta từ trước đến nay chưa từng nghĩ đến chuyện từ hôn sẽ được giải quyết nhanh như vậy, việc này chỉ có thể lần nữa hét lên trong lòng rằng anh cả quá kinh khủng rồi.
Mà điều mà Đỗ Minh Nguyệt không lường trước được, thì Lâm Đông Thuận và Chu Cầm sao có thể đoán được chứ.
Chuyện này xảy ra quá bất chợt, trực tiếp làm hai vợ chồng họ không kịp trở tay, tới nỗi hai người họ không biết nên ứng phó như thế nào.
Đặc biệt là nghĩ đến việc bên nhà họ Vương sắp tới, chốc chốc lại nhìn ra phía cửa, đứng ngồi không yên!
Nếu hôn sự hai nhà đổ bể, không chỉ chuyện con trai học đại học tan thành mây khói, thậm chí Lâm Đông Thuận còn có khả năng chịu sự chèn ép của xưởng trưởng.
Thế này thì tốt cái gì chứ!
Thấy dáng vẻ tuyệt vọng của hai vợ chồng, Đỗ Thi Thi biết cơ hội của mình tới rồi.
Cô ta bước thật nhanh vào bếp rót lấy hai cốc nước, cẩn thận mang đến trước mặt Lâm Đông Thuận và Chu Cầm đang bốc hỏa, sau đó ngập ngừng nhìn bọn họ.
“Cha, mẹ, nếu Minh Nguyệt không muốn
đi, vậy thì để con đi đi, con không muốn thấy hai người buồn phiền thế này...”
“Tuy con không được lòng người khác như Minh Nguyệt, nhưng chỉ cần nhà họ Vương không chê, con sẽ làm một người con dâu tốt, làm người vợ thuận, chăm sóc cho anh Vương.”
Vừa nói cô ta còn vừa cúi đầu, có lẽ vì bản thân không được yêu thích như Minh Nguyệt nên cảm thấy tự ti.
Chu Cầm nhìn vẻ mặt lạnh nhạt đó của Đỗ Thi Thi, vừa muốn nói thẳng rằng cái bộ dạng này của cô ta, Vương Tranh Lượng căn bản sẽ không vừa mắt đâu, lại bị Lâm Đông Thuận nhéo tay nhắc nhở.
Lâm Đông Thuận nhìn chằm chằm Đỗ Thi Thi, bất ngờ đồng ý với cô ta, vô cùng xúc động nói.
“Con gái ngoan, mấy năm nay vất vả cho con rồi, sau này cha và mẹ, còn có em con nữa, cả nhà chúng ta đều sẽ đối tốt với con!”
Đỗ Kiến Quốc bên cạnh giật giật môi, có ý muốn nói gì đó, nhưng ánh mắt chạm phải khóe môi nhếch lên của Đỗ Thi Thi, cuối cùng vẫn là nuốt lời nói vào trong.
Bỏ đi, đây là con đường mà bản thân con bé đã lựa chọn, cứ để tự con bé đi đi.
Dù sao “người cha giả” này đã không còn tư cách quản cô ta nữa rồi.
Chỉ là người kia còn chưa từng gặp mặt đã đồng ý kết hôn, ông chỉ mong Đỗ Thi Thi sau này sẽ không hối hận.
Đỗ Minh Nguyệt cũng không ngờ rằng tiểu thư này lại gấp gáp như vậy, thậm chí nhìn còn có vẻ rất vui.
Cô vốn còn muốn dứt khoát cắt đứt hoàn toàn hôn sự giữa nhà họ Vương và nhà họ Lâm, tránh đến lúc gây tai họa cho Đỗ Thi Thi không biết gì kia, phụ nữ mà gả cho người không tốt cũng khá thảm đấy, cô đây vẫn là có chút đồng cảm.
Kết quả lại không ngờ rằng...
Thôi bỏ đi, cô vui là được.
Như một kỳ tích, chuyện hôn ước của hai nhà đã có cách giải quyết.