Lâm Đông Thuận vô thức nhấn mạnh vào hai chữ “con gái ruột”, ẩn ý muốn cho Cung Tú biết Thi Thi thực ra sẽ phù hợp hơn với hôn ước của hai nhà hơn, dẫu sao cô ta mới chính là m.á.u mủ ruột thịt của ông ta và Chu Cầm,
Cung Tú hoàn toàn không ngờ rằng nhà họ Lâm lại có thể nghĩ ra được cái ý nghĩ thế này.
Đổi đối tượng kết hôn?
Bọn họ nghĩ ra được thật luôn à!
Nhà họ đồng ý kết thân với nhà họ Lâm chẳng qua là vì ưng gương mặt của Minh Nguyệt, bà ta thừa nhận cái người Thi Thi gì gì đó cũng khá xinh xắn, nhưng so với Minh Nguyệt vẫn còn kém xa.
Cung Tú nhìn Thi Thi từ trên xuống dưới một lượt, đôi mắt không giấu được vẻ không hài lòng.
Đỗ Thi Thi thấy vậy, cười miễn cưỡng, nhưng hai tay đang buông thõng hai bên lập tức nắm chặt đến đau điếng.
Cung Tú dựa vào cái gì mà lại coi thường cô ta chứ!
Đây là chọn con dâu chứ không phải chọn hoa hậu, cô ta trừ mỗi việc không xinh bằng Minh Nguyệt ra, còn đâu đều tốt hơn cô cả, ánh mắt này của bà ta thật sự là quá nông cạn!
Chu Cầm và Lâm Đông Thuận đều nhìn ra được vẻ không đồng tình của Cung Tú, trong lòng hai người đều đang sốt sắng, nhưng lại không nghĩ ra được cách nào tốt hơn, chỉ có thể tiếp tục khuyên bảo, nhưng tiếc rằng Cung Tú hoàn toàn không đồng ý.
Đúng vào lúc hai vợ chồng Lâm Đông Thuận đang ngồi trên đống lửa, Đỗ Thi Thi bỗng nhìn chằm chằm Cung Tú, cắn môi gắng mở miệng nói.
“Dì Cung, cháu nghĩ rằng kết hôn là chuyện của hai người, tuy cháu không biết tại sao dì Cung không vừa ý với cháu, nhưng cháu thấy dì có thể cho cháu một cơ hội gặp mặt con trai dì, nếu anh ấy cũng không đồng ý, vậy chúng ta không cần phải bàn luận gì nữa.”
“Dù sao thì, hai nhà đã quen biết nhau lâu vậy rồi, cháu nghĩ cha mẹ cũng không muốn vì chuyện này mà ảnh hưởng đến quan hệ hai bên.”
Lời này của Đỗ
Thi Thi cũng có lý, tuy Cung Tú từ trước đến nay chưa từng để nhà họ Lâm vào mắt, nhưng lời cô ta nói cũng không sai, chuyện này phải để cho con trai biết trước đã, sau đó để anh ta tự quyết.
Ngộ nhỡ anh ta thật sự đồng ý thì sao?
Do dự một lúc, cuối cùng Cung Tú vẫn lạnh nhạt gật đầu: “Được, tôi sẽ cho nhà mấy người một cơ hội nữa!”
Thành hay bại, sau này bọn họ sẽ tính sổ đàng hoàng!
Lâm Đông Thuận và Chu Cầm thấy tạm thời đã thuyết phục được Cung Tú, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Hai người cùng lúc nhìn về phía Đỗ Thi Thi, thâm tâm vô cùng hài lòng về đứa con gái vừa mới trở về này.
Con nhóc này ngoại trừ ngoại hình không nổi bật bằng Minh Nguyệt thì dù là đầu óc hay nhận thức đều tốt hơn rất nhiều so với Minh Nguyệt!
Có khi sự hiện diện của cô ta có thể mở ra một hướng đi mới cho nhà họ Lâm không chừng.
Thấy chuyện đã được giải quyết, Cung Tú cũng không muốn ở lại nhà họ Lâm thêm nữa, rất nhanh đã quay người rời đi.
Cô Lý bên cạnh thấy không còn chuyện để hóng nữa, cũng định rời đi, nhưng vừa đứng dậy thì bị Đỗ Minh Nguyệt gọi lại.
“Dì Lý, cháu muốn hỏi một chút, nếu muốn chuyển hộ khẩu thì đến văn phòng phường chỗ dì ạ?”
Chuyển hộ khẩu?
Cô Lý phản ứng lại ngay tức khắc, con nhỏ Minh Nguyệt này còn muốn chuyển hộ khẩu à.
Nhưng nghĩ kỹ lại việc này cũng là chuyện bình thường, dù sao sau này cô cũng là người của nhà họ Đỗ rồi.
“Đúng thế, khi nào cháu cần cứ đến văn phòng dì là được, viết đơn xác nhận rồi đóng dấu thôi, nhanh lắm.”
Nghe được câu trả lời, Đỗ Minh Nguyệt nhào vào người bà ta cười vui vẻ, sau đó còn chủ động tiễn cô Lý ra tới ngoài cổng.