Đỗ Kiến Quốc cười một tiếng.
“Con còn không tin sao, khi đó con chỉ mới có mười mấy tuổi mà đã xa nhà đi lính rồi, sau đó còn bị điều đến đảo Trường Bình nữa, con nói xem bọn ta chưa từng nghe qua đảo Trường Bình bao giờ, cũng chẳng ai biết nó ở chỗ nào. Đã vậy từ khi con đi đến đảo Trường Bình kia thì cũng không quay trở lại nữa, chỉ có gửi thư về vào mỗi dịp tết mà thôi, làm sao mà mọi người có thể không nghĩ nhiều được chứ.”
Thậm chí có người còn nghĩ rằng đảo Trường Bình kia hẻo lánh đến nỗi ngay cả xe thuyền đều không thông, cho nên anh không thể trở về được, nếu không thì sao có thể đi nhiều năm vậy rồi mà chưa quay về một lần nào chứ.
Hoắc Kiêu nghe xong thì bình tĩnh giải thích: “Những năm đó thực sự quá bận rộn, vậy nên con không có nhiều thời gian cũng như cơ hội để trở về được.”
Lời anh nói đều là thật, chỉ là vì bí mật quân sự nên cũng không tiện giải thích quá nhiều.
Đỗ Kiến Quốc cũng không hỏi lại nữa, dù sao bây giờ nhìn thấy Hoắc Kiêu sống tốt, thân thể trông cũng khỏe mạnh hơn trước đây nhiều, ông cũng biết được cuộc sống của anh ở đảo Trường Bình cũng không quá tệ.
Còn Đỗ Minh Nguyệt bên này lúc nghe thấy ba chữ quen thuộc “đảo Trường Bình”, vẻ mặt cô có chút thay đổi.
Đó chẳng phải là nơi mà trước đó cô đi tiệm sách mua bản đồ thì có nghe ông chủ nhắc đến sao.
Dưới sự chỉ bảo nhiệt tình của ông chủ, cô đã có ấn tượng vô cùng đặc biệt với sự phong phú về sản vật cũng như quang cảnh của đảo Trường Bình đó.
Nhất là khi nhìn thấy các món ngon được Hoắc Kiêu đem về từ đảo Trường Bình, đối với nơi này cũng đã hiểu sâu sắc hơn.
Không ngờ anh cũng ở đảo Trường Bình đó, thật là tốt.
Đỗ Minh Nguyệt âm thầm ghen tị một giây, sau đó nhanh chóng thu hồi suy nghĩ.
Dù sao người ta cũng là quân nhân, ở đảo Trường Bình cũng là để phục vụ đất nước, cho nên ở đó anh có được cuộc sống thoải mái như vậy cũng rất xứng đáng.
Sau khi giải thích xong, Hoắc Kiên lập tức phân chia đồ ăn mà anh đã mang về cho ba người nhà họ Đỗ.
Đỗ Kiến Quốc đương nhiên là từ chối, bày tỏ rằng những thứ quý giá này anh nên đem về chia cho người nhà của mình ăn.
Nhưng mà
Hoắc Kiêu nói rằng vẫn còn đủ đồ.
Hơn nữa mẹ ở hai bên nhà thân nhau như chị em vậy, nhà họ Đỗ cũng xem Hoắc Kiêu như người trong gia đình mà đối đãi, nên cũng không cần phải khách sáo như vậy làm gì.
Anh đã nói như vậy rồi, Đỗ Kiến Quốc dù cảm thấy ngại khi được đối đãi nhiệt tình nhưng cũng rất vui mừng mà nhận lấy.
Mối quan hệ của hai bên nhà quả thật là rất tốt.
Con dâu Triệu Kim Hoa của Đỗ Kiến Quốc và mẹ của Hoắc Kiêu là Hoàng Linh trước khi gả đi lại là chị em thân thiết ở cùng một thôn với nhau, nào ngờ may mắn là sau khi kết hôn không chỉ gả đến cùng một đại đội mà hai nhà lại còn là hàng xóm cách vách, cho nên quan hệ của hai người sau khi kết hôn không chỉ không xa cách mà còn giúp cho nhà họ Đỗ và nhà họ Hoắc trở nên ngày càng thân thiết.
Nhưng mà đang cười thì bỗng nhiên Đỗ Kiến Quốc nghĩ tới điều gì đó, biểu cảm trên mặt ông đột nhiên có chút cứng đờ lại.
Sau đó nhìn về phía của Đỗ Minh Nguyệt một cái, vẻ mặt như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Ho khan một cái, ông chợt nhớ tới chuyện năm đó nhà họ Đỗ và nhà họ Hoắc đã hứa hôn với nhau, mặc dù những năm này Hoắc Kiêu đều không trở về nhà, cho nên hai gia đình cũng không nhắc đến chuyện này nữa, nhưng ông cảm thấy mình vẫn nên thông báo một tiếng trước cho con gái Minh Nguyệt biết.
Nhưng mà ông thật sự không biết phải mở miệng nói như thế nào nữa, haizz.
Đáng tiếc Đỗ Minh Nguyệt lúc này vẫn đang nói chuyện cùng với Hoắc Kiêu nên hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt của cha mình.
Nhìn một túi đầy ắp quà vặt hải sản được đưa đến tay mình, khóe miệng của Đỗ Minh Nguyệt không nhịn được mà nở một nụ cười thật tươi.
“Cảm ơn anh Hoắc!”
Đôi mắt cô tròn xoe, trong mắt lại còn lóe lên ánh sáng kinh ngạc mừng rỡ, như thể thứ cô được nhận trong tay không phải là thức ăn mà là bảo vật có giá trị liên thành.
Hoắc Kiêu bỗng nhiên cảm thấy buồn cười, ngay sau đó cảm khái nói, quả nhiên vẫn còn rất trẻ con.