Lần này Vương Tranh Lượng không còn chất vấn gì nữa, cái người không quan tâm tới tâm trạng người khác rồi vứt bỏ chồng chưa cưới kia chính là Lâm Minh Nguyệt!
Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, sau này anh ta còn gặp người khác kiểu gì đây!
Không chừng người khác mà nhìn thấy anh ta sẽ chỉ trỏ cười nhạo anh ta thành tiếng, nói rằng anh ta bị một người phụ nữ vứt bỏ, còn còn chủ động từ hôn không cần anh ta nữa!
Vương Tranh Lượng cũng là người sĩ diện, vừa nghĩ đến cảnh tượng bản thân phải trải qua sau này, phút chốc cảm thấy nghẹt thở.
Không được, chuyện này phải giải quyết êm đẹp, nếu không danh tiếng của anh ta hỏng bét mất!
Tình huống gấp gáp, Vương Tranh Lượng không dám trì hoãn thêm, anh ta bắt buộc phải nhanh chóng hỏi cha mẹ rõ ràng chuyện này.
Chỉ là nhìn Lâm Thi Thi trước mặt, sau khi biết được thân phận của cô ta, khi Vương Tranh Lượng gặp lại cô ta lại đầy ắp sự khó chịu.
Cuối cùng anh ta nghĩ, vẫn nên viện vớ gì đó nhanh chóng chuồn đi trước.
Còn việc sau này họ cuối cùng cũng sẽ nhận ra thân phận của nhau, aiya chuyện sau này thì để sau này hãy nói!
“Đằng ấy này, tôi đột nhiên nhớ ra tôi có việc quan trọng phải làm, tôi đi trước đây!”
Nói xong, Vương Tranh Lượng liền phi như bay chạy đi.
Lâm Thi Thi cũng không đuổi theo, cô ta đoán được Vương Tranh Lượng chắc sẽ về tìm người nhà họ Vương tìm hiểu tình hình chi tiết.
Thế này là tốt nhất, đến lúc đó Cung Tú đương nhiên sẽ nói cho Vương Tranh Lượng biết chuyện cô ta đưa ra đề nghị tiếp tục kết thân với nhà họ Vương.
Nếu Vương Tranh Lượng không phải tên ngốc chắc chắn sẽ chọn tiếp tục kết hôn cùng cô ta, cô ta thậm chí còn không ngại với nhà họ Vương mà dồn hết tất cả mọi chuyện lên người nhà họ Lâm, chỉ cần bản thân có thể thuận lợi gả vào nhà họ Vương là được.
Quả nhiên, tối hôm đó, nhà họ Vương một nhà ba người trực tiếp tới nhà.
Lúc họ đến trời đã tối, Lâm Thi Thi vừa mới dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp theo sự dặn dò của Chu Cầm.
Trước khi thành công trở về nhà họ Lâm, cô ta nấu cơm làm việc nhà cho nhà họ Lâm là để lấy được thiện cảm của bọn họ, nên mới cam tâm tình nguyện làm.
Nhưng bây giờ mọi thứ đã kết thúc rồi, cô ta không
những đã về nhà họ Lâm, thậm chí đến tên hộ khẩu cũng được đổi rồi, đã là người nhà họ Lâm danh chính ngôn thuận rồi, bây giờ mọi việc trong nhà đều một tay ốm hết, Lâm Thi Thi không vui nổi nữa.
Chỉ là nếu bản thân không làm, Chu Cầm cũng sẽ không tha cho mình, ngày tháng cô ta ở nhà họ Lâm sẽ càng khó khăn hơn.
Vả lại ở hải thị này, cô ta ngoài nhà họ Lâm ra cũng không có chỗ nào khác để đi, nên nếu không ngoan ngoãn cũng chỉ có tiếp tục nhẫn nhịn mà nấu cơm giặt giũ.
Nhìn tình cảnh trước mắt, Lâm Thi Thi oán hận Chu Cầm.
Cô ta nhất định phải nhanh chóng gả vào nhà họ Vương, xem xem Chu Cầm sau này còn dám sai khiến cô nữa không!
Vào lúc cô ta nghĩ như vậy, người nhà họ Vương đã đến trước cửa rồi, hơn nữa còn nhân lúc trời tối mà tránh né sự chú ý của những người khác bước vào.
Vừa vào liền lập tức chất vấn trách nhiệm người nhà họ Lâm.
Lâm Đông Thuận và Chu Cầm như thành người câm không dám bật lại đến một câu.
Lâm Thi Thi bên cạnh xem mà khoái, càng chắc chắn hơn quyết định phải gả được vào nhà họ Vương của mình.
Cuối cùng sau khi quở trách hai vợ chồng nhà họ Lâm một hồi, Cung Tú bắt đầu bàn đến chuyện chính.
Bà tỏ ý bây giờ danh tiếng của Tranh Lượng nhà họ đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng, chuyện này nhà họ Lâm phải nghĩ cách mà giải quyết, nếu không thì...
Sự uy h.i.ế.p vế sau không cần phải nói ra, Lâm Đông Thuận và Chu Cầm đã đổ mồ hôi lạnh.
Lâm Đông Thuận lập tức nói: “Xưởng trưởng, đồng chí Cung, và cả Tranh Lượng nữa, chuyện này thực sự là vấn đề nhà Lâm chúng tôi, tôi cũng thật sự không ngờ rằng con nhỏ Minh Nguyệt đó lại làm ra chuyện như thế này.”
Vừa nói ông ta vừa tỏ ra vẻ phẫn uất vì bọn họ cũng bị lừa.