Nhất thời cô không nghĩ ra được cách nào khác, nhưng khi cô nhìn thấy ba con vịt con ở bên dòng suối nhỏ thì trong lòng cô nảy sinh một suy đoán.
Sau đó thì cô đi mua một con cá trích còn sống, một con thỏ đang gần chết, cô nhận ra, cá thì cô có thể mang vào, mà thỏ thì không được, nhưng cô chỉ cần giết nó thì sẽ không thành vấn đề nữa.
Trước mắt là loài gia cầm còn sống mà cô có thể đem vào nông trường chỉ có cá và vịt con.
Có lẽ cô cũng có thể mang ong mật vào, bởi vì trong nông trường cũng có một tổ ong.
Ngoài ra, đối với mấy vật không có sự sống, cô cũng có thể mang vào được, không hề có hạn chế.
Cô tiện tay túm một nhúm cỏ ở bên ven đường, bỏ vào trong nông trường một cách thuận lợi.
Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể đem con thỏ đã chết kia và ba con gà con về nhà.
Con thỏ này không béo, nặng hơn một cân, Du Hướng An đã tiêu một đồng hai để mua, ba con gà con khá rẻ, hai xu rưỡi một con.
Du Hướng An sợ người khác nhìn thấy nên cô đã bỏ con thỏ vào nông trường, con gà con tự cầm, đi nhanh đi về nhà.
Về đến nhà, thấy cô mang về ba con gà con, Du Hướng Cư mừng rỡ đến mức suýt chút nữa kêu lên thành tiếng, may thay Du Hướng An kịp ngăn cậu lại.
Sau đó thì cô bỏ ba con gà con ở một góc xó xỉnh, rồi dùng củi chắn xung quanh để bọn chúng không chạy ra ngoài.
Du Hướng Cư hỏi cô: “Chúng ta sẽ nuôi lớn rồi thịt chúng phải không? Không không không, hay là chúng ta giữ lại, để chúng đẻ trứng, một ngày cho ra ba quả trứng gà, hạnh phúc biết bao nhiêu.
” Cậu bắt đầu tưởng tượng ra.
Khi Du Thanh Sơn trở về, thấy cô mua ba con gà con thì ông hỏi cô: “Con mua gà con làm gì vậy?”Chuyện nuôi gà ở dưới quê bị hạn chế, huống hồ chi bọn nhà bọn họ đã nuôi một con gà mái để đẻ trứng, phải luôn cẩn thận vì sợ bị người khác tố cáo.
Nghĩ tới đây, Du Hướng An mỉm cười chột dạ: “Lúc con dẫn ông nội đi chung với con, khi mua con cũng không nghĩ nhiều như vậy, còn muốn một mình nuôi.
”Cô có một khoảng thời gian nữa mới về quê, nhân khoảng thời gian này, cô cho bọn chúng ăn một chút đồ ăn trong không gian nông trường và kiểm tra vịt con ở trong.
Du Thanh Sơn lắc đầu một cái: “Chắc chắn là con thấy bọn chúng đáng yêu rồi, lần sau đừng phí tiền vào mấy cái này nữa.
” Đưa ba con gà con này xuống quê, hoặc là để mẹ ông lén nuôi ở trong phòng,