Mặc dù cả nhà bọn họ không sống ở đây, nhưng rất nhiều người đều nhận ra bọn họ, dù sao số người có thể bưng được chén cơm sắt của đội sản xuất cũng không nhiều, nhà bọn họ chính là đề tài trung tâm sau khi ăn cơm uống trà của không biết bao nhiêu gia đình.
Du Hướng An vừa nói chuyện với người khác, vừa cẩn thận quan sát nông thôn thời đại này.
Nơi này khác một trời một vực với nông thôn của thế kỷ hai mươi mốt, không có đường xi măng rộng rãi bằng phẳng, cũng không có nhà lầu xi măng sạch sẽ bền chắc, ngay cả nhà gạch ngói cũng không thấy được nhiều, phần lớn nhà ở đây đều dùng đất vàng trát lên xây nhà, trên mái nhà cũng không rải nhiều ngói, phần lớn là một số mảnh ngói, cùng một số rơm rạ kết lại xếp thành.
Ngoài ra mỗi nhà đều có một cái sân, còn có một mảnh đất riêng mình.
Trong mảnh đất riêng đều xanh um tươi tốt, phần lớn đều là khoai lang đỏ có thể lấp đầy bụng, bên mép đất trồng đậu và bí đỏ.
Du Hướng An nhìn cây trồng ven đường, so sánh với trí nhớ của nguyên chủ, từ nhỏ cô lớn lên trong thành phố, biết không nhiều về cây nông nghiệp, dù sao không ít cây nông nghiệp có hình dạng chênh lệch rất lớn khi còn trong đất đến lúc làm thành nguyên liệu nấu ăn đưa đến phòng bếp.
Ruộng nước trồng lúa, ruộng khô thì trồng khoai lang, đậu phộng, đậu nành, phần lớn là khoai lang có sản lượng cao, điều này nói rõ đại đội trưởng ở chỗ này làm việc đến nơi đến chốn.
Bây giờ thời gian cày cấy là dựa theo kế hoạch của đại đội trưởng, nếu vì cái lợi trước mắt, dù cho thu hoạch tốt, cũng có thể bị đói.
Hiện nay đại đội trưởng của của đại đội sản xuất Sao Đỏ là chú họ của Du Hướng An, cũng chính là con trai cả của ông hai cô, chú ấy là một người tài giỏi khôn khéo.
"Là con gái của đứa con trai thứ hai của chú Thường Hữu đi, tôi còn nhớ nhau, cháu tên là Tiểu An? Nhà cháu đã về rồi.
""Các cháu muốn đi đến chỗ nào?"“Tìm bà nội các cháu à, hôm nay bà ấy nhổ cỏ ở mương Ngưu Vĩ, biết đi đến đó như thế nào không.
""Đi thẳng bên này, quẹo phải ở giao lộ thứ hai, sau đó gặp giao lộ nữa thì lại quẹo phải.
"Người gặp được đều rất nhiệt tình, xa xa thấy được thì chào hỏi, cực kỳ náo nhiệt.
Không trách Du Thường Hữu không lo lắng bọn họ không tìm được người một chút nào.
Lúc đi đến mương Ngưu Vĩ, Trương Trà Hoa đang ngồi chồm hổm nhổ cỏ với một bà lão cùng tuổi có thân hình giống nhau.
Loại công việc này rất nhẹ nhàng, nhưng điểm công cũng không nhiều, đều là ông lão bà lão lớn tuổi, con nít choai choai làm, còn có một loại chính là nữ thanh niên tri thức bị điều xuống nông thôn, các cô không thích ứng được với việc đồng áng khác ở nơi này, cũng sẽ được phân đến nhổ cỏ, nhưng