- Trái lại nếu lệ đường sâu hõm, màu sắc thô sạm là biểu hiện con cái không ra gì, cha cọp sinh con chó.
Hoặc nếu có các vết sẹo hay bị tật bẩm sinh là số tuyệt tự hoặc có con thì khi già cũng thành cô đơn.• Ngoài ra một số người còn phân biệt lệ đường bên phải ứng với con gái, bên trái ứng với con trai.Thấy Điền Tú Phương bần thần đứng bất động tại chỗ, mấy người phụ nữ làm việc gần đó liền quan tâm chạy lại hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.
Điền Tú Phương nuốt nuốt nước miếng do dự một lát rồi thuật lại toàn bộ lời Văn Trạch Tài đã nói với chị dâu lúc ban trưa.
Y như rằng, tất cả mọi người không hẹn mà cùng rơi vào trạng thái kinh sợ tột độ.
Thậm chí Dương Diễm Cúc đang đứng hóng hớt phía xa xa kia cũng phải trợn mắt há mồm.
Trời má, ghê vậy?! Rốt cục là chó ngáp phải ruồi hay Văn Trạch Tài thực sự biết coi bói???Không chỉ đám nông dân dưới ruộng xôn xao mà ngay cả Điền đội trưởng cũng bàng hoàng sửng sốt.
Nghe con dâu chạy lại thông báo mà ông không dám tin vào tai mình.
Chuyện này lạ lùng quá, sao trước giờ không nghe nói nó có biệt tài này nhỉ?!Tin đồn cứ thế râm ran, theo tiếng gió lan tận sang chỗ mấy anh em bên này.
Lý Đại Thuận tức tốc kéo Văn Trạch Tài ra một góc, tỏ vẻ thần bí thì thà thì thầm: “Này, anh coi bói cho bà chị dâu nhà anh thật hả? Thế là chị ta cũng trả anh mười đồng tiền phải không?”Văn Trạch Tài lắc đầu: “Cái đó không tính là coi bói.
Tôi chỉ căn cứ vào những đặc điểm hiện lên trên khuôn mặt rồi nói trước những điều sắp diễn ra.
Vả lại nếu hôm nay tôi không nói thì sang tháng sau chị ấy cũng tự biết.
Vậy cho nên tôi không thu phí.”Vốn dĩ chỉ tò mò hỏi đại một câu ai ngờ lại thu hoạch được kết quả vượt ngoài mong đợi, thế là Lý Đại Thuật vội vàng đưa tay xoa xoa mặt, sau đó dí sát về phía Văn Trạch Tài: “Đây, cái bản mặt tôi đây, anh nhìn hộ cái coi!”Văn Trạch Tài lập tức chìa tay ra, thản nhiên nói: “Nhìn bề ngoài có vẻ khá đấy, tôi lấy anh hai đồng thôi.”Lý Đại Thuận trợn trắng mắt: “Cái gì, sao vừa rồi