Y như rằng, giờ gặp chuyện rồi đó.
Đúng là cãi thầy núi đè, nếu họ cũng giống như con với anh Ái Quốc thì có phải bình an vô sự rồi không?!”Bà Lý bất giác đưa tay ôm ngực, ôi ôi…không ổn rồi, bay mất nửa cái mạng già của tôi rồi….Liến thoắng một hồi, Lý Đại Thuận mới sực nhớ ra chuyện ban nãy, anh liền hỏi mẹ: “À đúng rồi, lúc vừa mẹ đang nói dở cái gì thế?”Bà Lý gắt gao nắm chặt lấy tay con trai, dặn đi dặn lại mấy lượt: “Từ giờ trở đi hai anh em con phải thường xuyên qua lại, duy trì mối quan hệ với Văn thanh niên trí thức nhớ chưa? Lần này coi như cậu ấy đã cứu hai đứa một mạng…”Không những vậy mà còn cứu mạng cả Lý gia và Lâm gia ấy chứ.
Rủi có chuyện gì thì cả hai nhà đều tuyệt tự tuyệt tôn.
Nếu thật như vậy chắc bà không sống nổi mất.
Phù, đúng là hú hồn hú vía!Trong khi toàn thôn đang nháo nhào hết lên thì nhà Văn Trạch Tài vẫn bình yên như thường.
Sau một buổi sáng, anh đã hoàn thành xong chiếc xe đồ chơi cho con gái yêu.
Anh đặt con vào xe, đẩy đi khai trương một vòng quanh sân nhà.
Hiểu Hiểu thích thú cười như nắc nẻ, con bé chơi vui đến độ mồ hôi mồ kê nhễ nhại, hai má đỏ bừng bừng mà vẫn năn nỉ cha cho đi thêm một vòng nữa.Ngồi trong bếp, nghe tiếng hai cha con vui đùa ngoài sân, Điền Tú Phương khẽ mỉm cười vui vẻ, tốc độ nấu cơm cũng theo đó mà nhanh hơn.
Chắc có lẽ cô sợ chồng và con gái chơi mệt sẽ mau đói bụng đây mà!Một lúc sau, Văn Trạch Tài bế cục cưng vào nhà, ân cần lấy khăn lông lau mặt cho con: “Thôi hôm nay chơi đến đây thôi nhá.
Mồ hôi mồ kê ướt cả đầu rồi đây này.
Đứng yên cha lau cho!”Bất ngờ thay, hôm nay Hiểu Hiểu không hề có thái độ né tránh, thậm chí còn rất ngoan ngoãn hợp tác nữa chứ.
Điều này khiến Văn Trạch Tài cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.
Bé con đã bắt đầu mở lòng tiếp nhận người cha này rồi.Cùng lúc này, Lý thôn y đang quay cuồng sơ cứu cho các bệnh nhân.
Hôm nay có cả thảy 8 người bị lợn rừng đả thương, trong đó một người nặng nhất bị húc gãy chân.
Cũng may Lý thôn y rất