Nếu không phải tình huống không cho phép, đương nhiên là bà cũng không nỡ đưa con gái vừa tỉnh táo được hơn một tuần, còn mơ hồ với thế giới bên ngoài đến một hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ, dù người ta là chị Thu Hoa mà bà cực kỳ tín nhiệm, cũng vẫn đau lòng.Nhưng chẳng phải không còn cách nào hay sao?Trần Lộng Mặc đương nhiên không sợ chuyện này, cô sợ phải đếm ngược đến cái chết sau hai năm nữa.Cho dù cô tự xưng mình là người có đầu óc nhanh nhạy, cũng không có cái tính tự tìm đường chết, nhưng...!lỡ đâu nội dung tiểu thuyết không thể thay đổi thì sao?Nghĩ tới đây, trong lòng Trần Lộng Mặc lại giật thót, chớp chớp đôi mắt phượng xinh đẹp đen láy đang ngân ngấn nước, cố gắng đấu tranh với vẻ tội nghiệp:"Con...!con không quen mẹ Thu Hoa và...!anh trai, con sợ, con không muốn đi."Trần Đức Mậu nghiêng người đến xoa đầu con gái, an ủi:"Đừng sợ, không phải bắt một mình con đi, sẽ bảo anh Tiểu Hồ đưa con đi."Quý Mạt cũng gật đầu:"Đúng vậy, nếu thực sự không được, mẹ sẽ nói với anh Chử Miếu của con, bảo anh ấy đi cùng con được không?"...!Trần Lộng Mặc càng đau đầu hơn, không phải cô có ý đó.Rời đi là chuyện chắc chắn, bởi thái độ của người lớn rất kiên quyết.Là một cô gái chỉ mới mười lăm tuổi, lúc trước lại ở trong hoàn cảnh đặc biệt như vậy, được đối xử