Thành phố N là một thành phố lớn, có rất nhiều người đang đợi xe ở nhà ga, ồn ào đến mức gần như phải nói chuyện bằng cách la hét, Trần Lộng Mặc không buồn quan tâm đến hình tượng của mình, bị chèn ép như như một lon cá mòi, dù vất vả, cô thực sự không thể kêu ca, chỉ có thể nắm chặt vạt áo anh Tiểu Hồ, dùng sức gật đầu mấy cái đáp lại.
Cho dù là sau này, những nơi như bến xe, nhà ga luôn là tụ điểm buôn người đỉnh điểm, huống chi là năm 1970 trật tự trị an còn rất lạc hậu, cô vô cùng trân trọng cơ hội được sống lại này, không muốn tìm đường chết.
Nhưng thật sự quá đông, sao lại có nhiều người như vậy?Có nói bất thường cũng không ngoa, không giống những chuyến đi thông thường, nhìn vẻ mặt của mấy người này, bảo là chạy nạn cũng chẳng sai.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt ẩn giấu dưới khăn quàng cổ của Trần Lộng Mặc hơi cứng lại, cô cười khổ cảm khái, không phải bây giờ cô cũng đang chạy nạn sao?Mà trong số những hành khách này, có bao nhiêu người như cô chứ?Ngay khi đầu óc Trần Lộng Mặc đang suy nghĩ lung tung, cố gắng thu nhỏ diện tích, vẫn bị mấy người phía sau chen lấn đến lảo đảo, bên tai đột nhiên nghe thấy loáng thoáng tiếng còi xe lửa.
"Xe lửa tới! Xe lửa tới rồi!"Đám đông ồn ào đột nhiên im lặng trong vài giây, sau đó không biết là ai mở miệng hô to chen về phía