Nếu nhường chỗ ngồi, chẳng lẽ định đứng trên tàu suốt năm ngày sáu đêm à? Cô đâu phải Bồ Tát.
Tiểu Hồ: “! ”Quýt không ngọt lắm, ăn ở trong miệng vừa chua vừa lạnh, mùi vị tuyệt đối không bằng hai quả quýt đóng hộp trong túi.
Nhưng chua cũng có cái lợi của nó, ít nhất khí đọng trong lồng ngực đã được giải tỏa rất nhiều.
Cô không vứt vỏ quýt đi, mà dùng khăn tay gói lại, nhét vào trong khăn quàng cổ.
"Làm gì vậy?" Tiểu Hồ kỳ quái nhìn cô gái nhỏ loay hoay.
Nghe vậy, Trần Lộng Mặc không thể trực tiếp nói rằng mùi trong xe khó ngửi, chỉ đưa tay lấy vỏ quỷ từ trong tay Tiểu Hồ, dùng khăn bọc lại rồi đưa cho anh ta, ra hiệu anh ta đặt trên cổ áo của mình.
Tiểu Hồ làm theo, lập tức cảm thấy mùi thơm của vỏ quýt xông vào mũi.
Mặc dù không thể hoàn toàn át đi mùi khó ngửi trong toa xe, nhưng rất có hiệu quả.
Nếu như trực tiếp vùi mặt vào khăn quàng cổ giống cô gái nhỏ, hiệu quả chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều.
Không thể không nói, cô gái nhỏ này rất thông minh, Tiểu Hồ nhe răng cười, giơ ngón tay cái với cô.
Trần Lộng Mặc cong mắt vì được khen ngợi, đang định bóc một quả quýt khác thì ánh mắt vô tình chạm phải một đôi mắt khao khát.
Đó là một người đàn ông trung niên, tuổi tác không chênh lệch nhiều so với Trần Đức Mậu.
Làn da trắng nõn, hào hoa phong nhã, lúc trước hẳn là một người có thể diện.
Nhưng lúc này quần áo chật