Sau đó, không đợi cô hoàn hồn từ trong khiếp sợ, "núi nhỏ" đã đi tới trước mặt.
Thân hình "núi nhỏ" cao lớn, chắc chắn phải tới một mét chín, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Trần Lộng Mặc, hàm răng trắng đều tăm tắp nở nụ cười thân thiện.
Anh ấy ồm ồm chào hỏi: "Cuối cùng cũng gặp được hai người, anh Tiểu Hồ, đây là em gái phải không? Anh là Tào Lưu, em có thể gọi anh là anh hai.
"Anh hai?Họ Tào?Cùng họ với mẹ Thu Hoa?Cho nên, đây chính là đứa con trai thứ hai mười chín tuổi của mẹ Thu Hoa?Đường nét trên khuôn mặt khí khái hào hùng, mày rậm mắt to, có thể gọi là đẹp trai.
Chỉ là! ở cái thời đại thiếu ăn thiếu mặc này, có thể cao lớn cường tráng như vậy, có phần vượt xa tầm hiểu biết của cô.
Nhưng cho dù ngạc nhiên đến đâu, Trần Lộng Mặc cũng không thể hiện điều gì không ổn trên khuôn mặt.
Cô lui về sau nửa bước, dùng sức ngẩng đầu, trả lời Tào Lưu đang bày tỏ thiện ý với mình: "Anh hai.
"Nụ cười trên mặt Tào Lưu càng trở nên rõ ràng: "Ơi!""Em gái, anh là anh ba của em.
" Thấy anh hai dễ dàng được em gái chấp nhận, anh ba Trần Hoài thấp hơn một chút nhao nhao tự giới thiệu.
Trần Lộng Mặc: "Em chào anh ba ạ.
""Ôi! Cuối cùng nhà mình cũng có con gái, nhưng sao em gái lại gầy như vậy? Có phải không có thịt ăn không? Còn nữa, người phương Nam bọn em đều nhỏ con như vậy à? Anh! Ối!" Trần Hoài hiển nhiên là một người lắm lời,