"Cái ông này, lương thực cung ứng cũng có phân lượng, trong thành phố đầy người còn sống chẳng bằng chúng ta đâu, đến cả thịt còn không thể tùy tiện ăn ấy.
""Gầy thì sợ cái gì? Thím là thím Xuân Hoa của con, chồng thím và cha con là anh em kết nghĩa nhiều năm, con tới nhà thím ăn, nhà thím có đủ thịt cho con.
""Này nhé! Xuân Hoa à, chị thấy con gái nhà người ta xinh xắn, muốn cướp về nhà nuôi chứ gì? Nhà Thu Hoa còn thiếu thịt cho con bé ăn chắc?""Ha ha ha! Cô nhìn thấy cũng phải, cái này cũng không thể trách tôi, tôi đã từng này tuổi rồi, đây là lần đầu tiên nhìn thấy cô bé xinh đẹp như vậy, mặt mũi trắng trẻo non nớt như trứng gà bóc, còn đẹp hơn so với mấy thanh niên trí thức ở cuối thôn.
"Lời này vừa nói ra, mọi người lại cười rộ lên.
Thấy con gái được mọi người khen ngợi, Tào Thu Hoa rất tự hào.
Nhưng cô gái nhỏ ngồi xe vất vả, bây giờ bà ấy chỉ muốn đưa người về nhà ngâm nước nóng thư thản một chút, sau đó ăn uống no nê rồi ngủ một giấc.
Cho nên thấy mấy người này càng trò chuyện càng giống như không muốn dừng, bà ấy xụ mặt đuổi người: "Đi, đi đi! Con tôi bị tra tấn trên xe mấy ngày rồi, có lời gì chờ đứa nhỏ nghỉ ngơi mấy ngày rồi nói, mọi người về trước đi.
"Nói xong mấy lời này, Tào Thu Hoa mặc kệ sự nhiệt tình của mọi người, dẫn cô gái nhỏ rời đi.
Trần Lộng Mặc