Vừa nói chuyện, Tào Thu Hoa vừa đặt một chồng quần áo lên tủ, quay người nhận lấy khăn tắm từ trong tay cô gái nhỏ, lưu loát giúp cô lau tóc, miệng còn không ngừng lẩm bẩm:"Trời lạnh lắm, con mới đến phương Bắc nên chưa kịp thích ứng, sau này tắm rửa gội đầu phải cẩn thận, chẳng may bị cảm lạnh thì khổ! "Trần Lộng Mặc không phải người ít nói, thậm chí có thể nói cô là một người rất hòa đồng.
Nhưng hòa đồng ở đây chỉ dừng ở mức hời hợt, không đi vào trọng tâm.
Cho nên nói đúng ra, cô không quá giỏi trong việc đối đáp với người khác.
Thường những lúc như thế này, cô sẽ vừa vụng vừa nôn nóng.
Ví dụ như bây giờ, cô hơi cúi đầu ngồi ở mép giường, cảm nhận sức mạnh đang vò tóc mình, lắng nghe giọng nói lanh lảnh đặc biệt của người phụ nữ, câu nào câu nấy đều mang vẻ quan tâm, cô hoàn toàn không biết nên đối đáp sao cho phải.
Cũng may Tào Thu Hoa không cần cô gái nhỏ trả lời lại, dưới cái nhìn của bà ấy, trước nay cô không hiểu sự đời, đột nhiên đi vào hoàn cảnh xa lạ, ngại ngùng khép nép là chuyện bình thường.
Chờ quen rồi thì ổn cả thôi, giữa bà ấy và con gái đều cần thời gian: "Tóc con khỏe thật đấy, vừa đen vừa dày, bóng mượt như sa tanh, để mẹ đi lấy thêm một cái khăn lông khô nữa.
"Trần Lộng Mặc vội vàng ngăn cản: "Không cần đâu mẹ Thu Hoa, lát nữa chỉ cần lau khô đuôi tóc là được rồi ạ.
"Nghe vậy, Tào Thu Hoa cũng