Bà ấy nắm một vốc đậu phộng, vừa bóc vỏ vừa nói rõ ý đồ:"Bây giờ mà ở nhà mẹ đẻ là lại có cả đám người tới tìm chị làm bà mối.
Chị nói em nghe, có không ít người đang dòm ngó thằng nhóc nhà em đấy, mà năm nay Vũ Văn đã hai mươi chín rồi phải không? Điều kiện tốt, nhân phẩm đứng đắn, còn thằng ba nhà em nữa đấy, rốt cuộc em nghĩ gì vậy? Bên ngoài nói năng khó nghe lắm luôn.
"Thật ra đã sớm có tin đồn thất thiệt, dù sao đưa mắt nhìn khắp các thôn cũng chẳng đào ra mấy nhà có điều kiện tốt như chị em nhà mình.
Vì đỏ mắt ghen tị, cho nên lời gì chướng tai cũng có.
Nào là muốn tìm con dâu trong thành phố, coi thường nông thôn.
Hay là thằng cả chậm chạp không kết hôn, chắc chắn là mấy năm trước đây đánh trận đã bị tổn thương nơi nào đó! tóm lại không phải lời gì tốt.
Hai mươi mấy năm trước, gia đình gặp nạn, tính tình Tào Thu Hoa càng lúc càng yếu ớt, không thích ra ngoài, hơn nữa lại sống ở nơi hẻo lánh, cũng chẳng có mấy ai cố ý đàm tiếu bên tai bà ấy, cho nên bà ấy thật sự không biết bên ngoài đồn đại cái gì.
Trong những năm Tào Thu Hoa từng "thủ tiết", bản thân bà ấy ít nhiều cũng đã được trải nghiệm lực sát thương của những lời đồn đoán, nói chung có thể đoán được một hai.
Nghĩ tới đây, nụ cười khiêm tốn trên