Tào Lưu vỗ vỗ mũ của em gái: "Năm sau anh muốn nhập ngũ, chưa muốn kết hôn, không thể làm chậm trễ người ta được.
"Nghe vậy, Trần Lộng Mặc không hỏi thêm gì nữa, quay đầu nhìn theo Lưu Viên Viên đã chạy xa, bước về phía mẹ Thu Hoa đang chờ hai người.
Mới đi được vài bước, cô đã bị ký ức chợt hiện lên trong đầu làm cho giật mình, bước chân vô thức dừng lại.
"Sao vậy?"Trần Lộng Mặc chớp chớp mắt, áp chế vẻ kinh ngạc nơi đáy mắt, ngửa đầu nhìn anh hai: "Không sao, đang nhai kẹo chẳng may cắn vào lưỡi.
"Tào Lưu không nghĩ nhiều, cười trêu ghẹo: "Đây là do tham ăn đó.
""Mẹ Thu Hoa, anh hai nói con tham ăn!"Nghe con gái nhỏ mách lẻo, Tào Thu Hoa bật cười hát đệm: "Vậy lát nữa chúng ta mua đồ không cho nó ăn nữa, ai bảo nó không tham ăn.
"Tuổi thật của Trần Lộng Mặc không phải mười lăm, ban nãy nói như vậy chỉ vì muốn đánh lạc hướng anh hai, bây giờ được dỗ dành như vậy, ngược lại có chút xấu hổ.
Thấy thế, Tào Thu Hoa buồn cười kéo cô gái nhỏ đến hợp tác xã.
Càng gần cuối năm càng nhiều người đi mua sắm, phải nhanh chân một chút.
Từ hôm thím Tú Mai tới cửa làm mối, Trần Lộng Mặc đã cảm thấy cái tên Lưu Viên Viên này rất quen thuộc, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cho rằng hai chữ "Viên Viên" này quá phổ biến.
Mãi đến lúc này, nghe thấy mục tiêu của anh