Phía bắc thôn Triều Dương ở bên cạnh một con sông lớn, vừa rộng vừa dài.
Lúc nông nhàn, đám trẻ choai choai cùng cánh đàn ông thiếu trò giải trí đều thích nhảy xuống sông tắm táp, nghịch nước.
Còn thi xem ai có kỹ năng bơi lội giỏi hơn, ai có thể lặn lâu hơn, ai có thể bơi xa hơn!.
Nếu may mắn còn có thể mò được một bữa tôm cá ngon lành.
Điền Mật ăn rau cỏ nửa tháng, mặt sắp tái xanh, cũng tìm cơ hội xuống nước.
"Ào!"Ở chỗ ít người, làn nước trong vắt êm đềm bị khuấy động, bọt nước trong veo bắt tung lên.
Điền Mật gạt nước, giơ tay lên lau nước trên mặt, bấy giờ cả người ướt nhẹp mới theo thềm đá loang lổ đi lên, để lại một loạt dấu chân ướt dọc bờ sông.
Cô đưa tay ném con cá chuối còn đang quẫy vào trong sót, lại rũ nước trên người, rồi mới đặt mông ngồi xuống tảng đá nghỉ ngơi.
Bầu trời xanh biếc, không một gợn mây, sạch sẽ tinh thuần, ngay cả một sợi bông cũng không có.
Đây là tỉnh S, chỗ giáp ranh nam bắc có một làng chài, may là đang hạ tuần tháng Mười, cho nên mặt trời giữa trưa không còn nóng như thiêu như đốt nữa.
Quần áo vắt kiệt nước, lại phơi thêm khoảng mười phút là đã khô hơn nửa người rồi.
Điền Mật lấy cái lá lớn không biết tên là gì đang che nắng trên đầu xuống, mấy ngón tay thoăn thoắt đan vào nhau, mái tóc đen dài bóng mượt trở thành hai bím tóc rũ xuống trước người.
Lúc cúi đầu xuống quan sát bản thân, xác định không có chỗ nào bất