Nhưng Điền Trường Khanh được gửi gắm nhiều, kỳ vọng cao, lại được hai ông bà chiều chuộng mà lớn, nào chịu học đông y vất vả, vài năm nay, ngoại trừ chơi bời lêu lổng, miệng như bôi mật, chẳng học được cái gì.
Điền Hồng Tinh từng đề cập với cha mẹ, bảo cho con trai đi học, dù cũng đều là con trai nhà họ Điền.
Không ngờ ông cụ mở miệng là từ chối luôn, không cho chút đường xoay sở nào, nguyên nhân rất dở hơi, ông cụ nói nghề chỉ truyền cho cháu trưởng, còn nói từ xưa đến nay, cháu trưởng mới là người đứng đầu môn hộ.
Môn hộ không lớn, quy củ lại không nhỏ, Điền Mật chưa từng thấy việc này, nói là trọng nam khinh nữ đi, họ chỉ thích cháu trai trưởng, thái độ đối xử với cháu trai nhỏ lại giống như với cháu gái.
Không thù hằn, không tổn thương, nhưng cũng không nhiệt tình, chỉ là phớt lờ, coi như không nhìn thấy những đứa cháu khác mà thôi.
Nhà họ Điền có đủ loại vấn đề, nhưng người khiến Điền Mật ghét nhất là Điền Trường Khanh.
Trong hoàn cảnh hầu hết mọi người ăn không đủ no, ông bà cụ bình thường còn nhóm riêng cho cháu trai trưởng một cái bếp, ba ngày hai bận đưa đồ ăn cho Điền Trường Khanh, chỉ sợ miệng cháu trai cưng bị thiệt.
Chuyện này cũng không có vấn đề gì, tiền là của hai ông bà cụ, muốn tiêu thế nào thì tiêu.
Nhưng trong trí nhớ, mấy năm trước nguyên thân tận mắt nhìn thấy em trai mới ba