"Đòi cái đếch gì? Mẹ thấy mày thèm đòn rồi đấy.
" Ngoại trừ con trai cả, Loan Hồng Mai vẫn luôn tin vào cách nói "thương cho roi cho vọt", bà giơ tay lên muốn vỗ một cái vào đầu con tư.
Điền Phán Đễ nhanh nhẹn né tránh, ngoài miệng vẫn còn ồn ào không phục:"Dựa vào cái gì mà chỉ mua cho chị hai, con với chị ba cũng muốn có.
""Con có thể so với chị hai con sao? Chị hai con sắp đi gặp nhà chồng rồi, mặc đồ không có thể diện làm sao được?"Nói đến đây, Loan Hồng Mai lại nhìn về phía con gái thứ hai, dặn dò bằng giọng vui mừng:"Hôm họp chợ phiên đi sớm chút, mẹ nhờ người nghe ngóng rồi, gần đây đang thịnh hành màu đỏ thẫm, đến lúc đó may một chiếc áo khoác ngắn màu đỏ.
Lần trước không phải chị con còn gửi cho con một cái quần lính sao? Mặc như thế đi, mẹ đảm bảo, với dung mạo con gái mẹ, vừa nhìn là thấy chuẩn bài rồi.
"Khóe miệng Điền Mật co giật, quần xanh, áo đỏ, đây là con mắt thẩm mỹ gì vậy?Đi hát xướng cho người ta xem sao?"Đang nói chuyện với con đấy, ngẩn người cái gì?" Thấy vẻ mặt con gái không bình thường, Loan Hồng Mai giơ tay lên đẩy cô một cái.
Điền Mật lấy lại tinh thần, gật đầu bừa một cái:"Con biết rồi.
""Biết là tốt rồi, con cũng phải để ý chút, đã hai mươi rồi, nếu còn không quyết định, trong thôn lại có người lời ra tiếng vào.
Mẹ thấy thằng nhóc họ Lưu kia cũng không