Có điều để tránh phiền phức, Điền Mật vẫn dùng khăn tam giác, che kín mặt lại.
Đây là một cách ăn mặc được đông đảo các bà thím thích nhất, phải ngửi mùi chua lòm để tránh tên cặn bã kia, cô cũng coi như liều mạng.
Đúng lúc này, các bà thím đang sang sảng buôn chuyện ở bên cạnh đột nhiên ngừng lại một chút, sao đó "ầm" một tiếng, giống như phát hiện ra đại lục mới, họ lại bàn tán sôi nổi hơn.
Âm thanh quá ầm ĩ, Điền Mật cũng không nghe kỹ, chỉ loáng thoáng nghe ra bên cạnh xuất hiện quân nhân, chàng trai này dường như còn rất có tinh thần.
Điền Mật cũng tò mò, cô còn chưa từng nhìn thấy quân nhân thời đại này, bất giác theo tầm mắt của mọi người nhìn qua.
Có lẽ do phản ứng quá chậm, cô chỉ kịp nhìn thấy một bóng lưng cao lớn, còn có đai lưng đang thắt trên vòng eo nhỏ.
Thắt lưng rất mảnh, không biết là bồ tát nam nhà ai đi ra ngoài phổ độ chúng sinh, trong tiếng tấm tắc khen ngợi của các thím, Điền Mật cũng hòa mình vào, thầm khen ngợi một câu.
Đột nhiên, như nhớ tới điều gì đó, ánh mắt giấu dưới khăn tam giác của Điền Mật sáng lên.
Quân nhân mang tới cho cô linh cảm, cô có thể chọn gả cho quân nhân.
Bất kể là người ở thời đại nào, gia đình quân nhân đều là quần thể đáng được tôn trọng.
Hơn nữa muốn gả cho quân nhân, cô cũng có ưu thế hơn người bình thường, bởi vì chị cả