Trần Cương gật đầu, lúc nói chuyện, miệng phả ra sương trắng lượn lờ:"Cầm nhiều chút, mấy hôm nay chị dâu cậu còn đang lầm bầm muốn ăn đồ ăn ở nhà đấy.
"Khu ký túc xá cách khu làm việc hơi xa, ba người vừa chạy chậm vừa trò chuyện, các chiến sĩ trên đường gặp họ đều cúi chào, họ đều vội vàng gật đầu đáp lại.
Trần Cương kéo chiếc mũ hơi tụt xuống lên, tò mò hỏi:"Thằng nhóc cậu tuy cả ngày đều nghiêm mặt, nhưng tướng mạo tuấn tú, đối nhân xử thế cũng rất khéo léo, tìm vợ hẳn là không khó mới đúng.
"Chu Kiến Thiết ló đầu ra, tìm chút khen ngợi:"Còn em nữa, còn em nữa, em cũng khéo léo, ngoại hình cũng được.
"Hai người ghi hận, tạm thời không thèm để ý đến anh ta.
Lâu Lộ Hồi nhếch miệng cười, không biết Trần Cương đang khen mình hay đang châm chọc mình, anh đáp lại bằng giọng thảo luận:"Vợ không dễ kiếm như vậy đâu.
""Làm sao mà không dễ kiếm?" Nếu là mấy năm trước, tỷ lệ nam nữ chênh lệch quá lớn, khó tìm được thì anh còn thông cảm, hiện giờ tỷ lệ chênh lệch thấp đi nhiều, hơn nữa thằng nhóc cậu tiền đồ vô lượng, tướng mạo lại tuấn tú, làm gì khó tìm được vợ.
" Trần Cương cảm thấy thằng nhóc này đang trả lời qua loa lấy lệ.
Làm bạn mấy năm, giữa đồng đội đều là quan hệ vào sinh ra tử, Lâu Lộ Hồi bị hỏi như vậy, cũng không cảm thấy người ta đang truy hỏi tận gốc, mạo phạm đến mình, anh nói ra