Trần Cương không phải là loại đàn ông về nhà là thành ông tướng, đợi vợ mượn được thịt quay về, bèn giao con gái cho con trai, đứng dậy xuống bếp giúp vợ nấu cơm, tiện thể trò truyện với chị về việc lữ đoàn trưởng lại giục đồng đội kết hôn.
Điền Vũ thương chồng, bàn tay nứt nẻ chảy cả máu rồi, không cho anh ấy động vào nước lạnh, chỉ bảo anh ấy ngồi trong bếp đập tỏi, tiện thể sưởi ấm:"Tiểu đoàn trưởng Lâu và phó tiểu đoàn trưởng Chu, điều kiện của hai người đều rất tốt, còn là người Bắc Kinh, nên ánh mắt cao hơn người cũng là chuyện bình thường.
"Cũng là sau khi đi theo vào đơn vị bộ đội, Điền Vũ mới biết được quốc gia vẫn còn nơi có hoàn cảnh ác liệt như vậy.
Lại nói, mấy năm nay đã tốt hơn rất nhiều rồi, đến giờ chị vẫn còn nhớ, tám năm trước, đầu thập niên 60, chị vừa mới tới đơn vị, nơi đây chỉ là một vùng hoang vắng đáng sợ, còn có rất nhiều ao đầm, lúc trước chưa từng nghe thấy thứ này, nếu rơi xuống đó có thể sẽ mất mạng.
Qua mấy năm nỗ lực, mọi thứ đều đang phát triển theo chiều hướng tốt lên, ít nhất chị có thể ở trong nhà mái ngói.
Còn một điều nữa, cũng là khi đến đây, Điền Vũ mới biết quan hệ nam nữ ở nơi này hỗn loạn đến mức nào.
Lúc đầu, chị khinh thường người bản địa, cũng không phải vì cảm giác vượt