"Vậy tri kỷ ấm áp của em có thể dời xuống một chút không, anh đè vào vải em rồi?" Tô Uyển Ngọc cười xô chồng ra.
"À vợ, trong này có hai cuộn vải màu tối, em may cho cha mẹ mỗi người một cái áo bông cộc tay xem như chút lòng của vợ chồng mình nhé."
"Vâng, nghe anh hết."
Nhà có máy may, không đến một tuần Tô Uyển Ngọc đã may xong tất cả áo bông cho cả nhà.
Ăn tối xong, Giang Nhạc cầm hai cái áo bông cộc tay mang sang cho Trương Quế Hoa ngay trước mặt mọi người trong nhà.
"Cha, mẹ, đây là hai cái áo bông vợ chồng con biếu cha mẹ. Áo nhồi bông mới vừa nhẹ vừa mềm, cha mẹ mau mặc thử xem có vừa không đi."
Trương Quế Hoa cười tít mắt hở hàm răng cầm áo bông, vuốt ve ngắm nghía: "Cái thằng này cũng có lương tâm biết báo hiếu cha mẹ."
Nói rồi Trương Quế Hoa mặc thử áo bông ngay, cái áo vừa mới người, đúng là vừa nhẹ vừa ấm. Bà ta nghĩ bụng, mình phải mặc áo mới lượn một vàng thôn xóm cho mấy cái bà suốt ngày túm năm tụm ba bới móc nhìn.
Mặc dù con trai lớn của bà không giỏi làm việc nhưng rất có hiểu, có ai may được cho cha mẹ cái áo bông đẹp thế này đâu.
Giang Đại Sơn cũng đặt tẩu thuốc xuống sờ áo bông, nét mặt có vẻ hài lòng.
Giang Trường Hà cúi đầu, cố gắng xoá nhoà sự hiện diện của mình.
Cũng là con trai nhưng anh cả may áo bông mới cho cha mẹ, ông ta chẳng biếu cha mẹ được cái gì nên đỏ mặt xấu hổ.
Tôn Lệ Hà không rời mắt khỏi hai cái áo bông mới mà mẹ con Giang Miên Miên đang mặc, bà ta ghen đến mức ngái của cuống họng.
Đè cơn ghen tị xuống, bà ta hỏi dò bằng giọng điệu kỳ lạ: "Anh cả có nhiều tiền lắm nhỉ, vừa may áo cho vợ con vừa may áo cho cha