"Anh sai rồi, anh sai rồi vợ, lần sau anh không dám nữa."
Giang Trường Hải bị véo phải xin tha, Tô Uyển Ngọc mới buông tay: "Nằm lên giường cho ấm đi."
Sau đó quay sang nói với con gái: "Con cũng ngồi lên giường đi."
"Vâng ạ." Giang Miên Miên mới chạy về nên bị sặc gió, chân tay lạnh căm căm.
Thấy vẫn còn chỗ trống trên giường thì cũng trèo lên, kéo chăn đắp chân: "Phù, đúng là chăn mới là nơi trở về thích hợp nhất của con!"
"Lạnh, lạnh..." Cậu bé nằm bên cạnh cô đang run nhè nhè, liên tục lẩm bẩm kêu lạnh đáng thương làm sao.
Giang Miên Miên bản tính lương thiện lại gần kéo chăn đắp kín vai cho cậu.
Ban nãy tình hình khẩn cấp cô chưa kịp nhìn kỹ, giờ nằm ngay bên mới thấy cậu bé này đẹp trai quá.
Mặc dù mặt mũi tái mét lại còn nhăn mặt nhưng vẫn đẹp trai!
Ngũ quan sâu rõ, đẹp trai hơn cả hot boy trong trường cấp ba của cô.
Cậu bé cảm giác có hơi ấm bên cạnh nên dịch lại gần nguồn nhiệt trong vô thức.
Nể tình cậu đẹp trai nên Giang Miên Miên không đẩy cậu ra.
Một lúc sau Giang Trường Hải dẫn một người đàn ông trung tuổi vào: "Đây đây, thầy lang đến rồi đây."
Giang Trường Hải nghe thế ngồi dậy: "Ông Vương, thằng bé này mới ngã xuống sông, cháu cứu nó lên, ông mau khám cho nó đi."
Ông Vương giật mình nhìn Giang Trường Hải.
Ánh mắt như biết nói, không ngờ cái đồ nổi tiếng biếng làm trong thôn lại biết làm việc tốt? Đúng là hiếm thấy!
"Ông nhìn cháu làm gì? Mau khám cho nó đi." Giang Trường Hải hiểu sự ngạc nhiên đó, ông vẫn cà lơ cà phất như thường ngày, mặc kệ sự lạ lùng của người ta.
Ông Vương liếc xéo: "Tôi biết rồi, cậu bảo cậu nhảy xuống sông cứu người còn gì? Tôi chỉ nhìn xem cậu có bị làm sao không thôi, cậu khoẻ như trâu thế này chắc là không