Cứ tưởng mười lăm, mười sáu tuổi, ai dè chỉ mới mười hai.
Trẻ con Thủ Đô khác trẻ con nông thôn, mới mười hai tuổi đã cao ráo, chắc là toàn ăn thịt heo để lớn.
Nhìn sang Chí Văn sêm tuổi mà thấy nó còn thấp hơn hẳn một cái đầu!
Hơn nữa từ khí chất đến khuôn mặt đều thua xa, so ra vừa quê mùa vừa đen nhẻm.
Tôn Lệ Hà nhìn mà buồn rười rượi!
Thế nên bà ta quyết định hè năm sau sẽ nhốt hai thằng con trai trông nhà, không cho chúng ta phơi mặt ngoài nắng suốt ngày nữa!
Úc Thừa thấy mọi người nhìn bằng ánh mắt kỳ lạ, chẳng lẽ cậu trông không giống mười hai tuổi à?
Giang Trường Hải vuốt ve cái cằm: "Đứa trẻ, nhà cậu cháu ở đâu? Lát chú đưa cháu đi tìm cậu cháu."
"Chú Giang, cậu cháu ở nông trường Hoa Trung, cháu chỉ biết nông trường ở đằng này còn cụ thể ở đâu thì cháu không biết chú ạ. Mọi người có biết nông trường này ở đâu không?" Mắt Úc Thừa sáng lấp lánh, giờ mới trông giống cậu bé mười hai tuổi.
"Nông trường Hoa Trung?"
Giang Trường Hải nghĩ ngợi rồi lắc đầu: "Chú chưa nghe thấy bao giờ, cha, mọi người có biết không?"
Giang Đại Sơn nói: "Này nhóc, nhóc có chắc tên là nông trường Hoa Trung không?"
"Cháu chắc ạ." Úc Thừa chắc chắn, đây là thông tin chính xác mà cậu đã hỏi thăm từ nhiều nơi.
Vậy nhưng Giang Đại Sơn lại nói: "Ông sống ở cái đất này bao nhiêu năm nhưng chưa từng nghe về nông trường Hoa Trung."
Úc Thừa nhìn những người khác trong nhà, thấy họ đều lắc đầu không khỏi thất vọng tràn trề.
Khó khăn lắm cậu mới đến được đây, vậy mà lại nhận ra nơi này không hề có nông trường Hoa Trung. Kể cả Úc Thừa có là ông cụ non cũng không cầm được lòng có hơi mất mát và khó chịu.
Giang Trường Hải thấy thế bèn an ủi đôi câu: "Có thể cái nông trường ấy không ở thôn Thạch