Giang Miên Miên chết lặng, cô quen ăn cơm chó qua ngày rồi.
Tô Uyển Ngọc vỗ vai Giang Trường Hải nhắc chồng đừng nói linh tinh ngoài đường.
Nhận được tín hiệu của vợ, Giang Trường Hải quay ngay về chuyện chính: "Hê hê, em à, em lại lấy hai hộp dầu sò cho anh đi. Trời lạnh thế này gió tạt vào mặt đau như dao cắt."
Tô Uyển Ngọc nghe chồng nói có hơi đau lòng: "Anh Hải đừng mua kem con sò, anh dùng chung kem dưỡng da với em."
Giang Trường Hải lắc đầu từ chối ngay lập tức: "Anh không thích dùng loại kem thơm nức mũi đó, không phù hợp dùng cho đàn ông đích thực như anh. Nhóc Úc thấy chú nói có đúng không?"
"Vâng ạ." Úc Thừa gật đầu, cậu cũng không thích bôi mấy loại kem dưỡng da thơm phức đó.
Cậu thà chẳng bôi gì hết cũng không muốn biến mình thơm tho như con gái.
Giang Trường Hải nhún vai: "Em thấy đấy, đàn ông con trai đều không thích loại kem đó."
Thấy chồng chê thật tình, Tô Uyển Ngọc cũng để cho chồng mua dầu con sò.
Mua được thứ cần mua, Giang Trường Hải định rời đi nhưng nhìn xuống thấy con gái nhà mình mặt đỏ tía tai vì lạnh quá.
Thế nên ông lại mua cho vợ và con gái khăn len và mũ, quấn kín cho hai mẹ con.
Mua các thứ này tốn khoảng mười đồng nhưng Giang Trường Hải không hề tiếc của.
Chỉ cần bỏ tiền ra mua cho vợ và con gái, dù có mua hết sạch tám mươi đồng hôm nay kiếm được thì ông cũng sẵn sàng.
Bốn người rời khỏi hợp tác xã mua bán, ra ngoài thì thấy có rất nhiều người đi đường đang đổ xô về hướng Tây, nghe nói rạp chiếu bóng gần đây mới ra một bộ phim điện ảnh mới.
Tô Uyển Ngọc nghe vậy lập tức kéo cánh tay chồng: "Anh Hải, lâu lắm rồi em chưa được xem phim, chúng ta đi xem chiếu bóng đi anh. Bây giờ hẵng còn sớm, chúng ta về luôn cũng rảnh, chẳng bằng đi xem phim."
"Được, chúng ta đi." Giang Trường Hải có tiền trong túi tất nhiên xin gì được đó, ông nắm tay vợ hoà