Ngồi nghỉ một lúc trong nhà ông Cát, thấy cũng đã đến giờ cả hai mới đến trường đón Giang Miên Miên đi ăn ở tiệm cơm Quốc Doanh.
Lo lắng cho chuyện buôn bán tối nay nên cả ba ăn nhanh uống nhanh, ăn no xong chạy một mạch đến rạp chiếu bóng.
Đến rạp, Giang Trường Hải mở túi hạt dưa bốc một nắm to cho Giang Miên Miên: "Con gái ăn thử xem có ngon không."
Giang Miên Miên ăn thử vài hạt, cô bật ngón cái nịnh cha: "Ngon lắm cha! Cha giỏi quá cái gì cũng biết làm!"
"Lại chẳng thì không!"
Giang Trường Hải chưa bao giờ là người biết khiêm tốn, ông hớn hở: "Ăn ngon thì cha chừa lại mang về cho mẹ con ăn thử."
"Vâng ạ."
Giang Miên Miên gật đầu sau đó tò mò hỏi: "Chúng ta bán hạt dưa thế nào vậy cha?"
"Một hào một chén." Giang Trường Hải lấy bát ra khỏi túi, đây cũng là bát ông mượn ông Cát.
Mặc dù ông cảm thấy một hào một chén hơi đắt nhưng Úc Thừa lại hết mực tin tưởng bán được với giá đó.
Ông nghĩ bụng, dù gì nó cũng là cậu chủ nhà giàu đến từ thành phố, chắc hẳn biết nhiều hơn ông nên ông không phản đối.
Khách mà chê đắt thì ông lại bán rẻ hơn cũng được.
Sau đó ba người mắt to nhìn mắt nhỏ đứng hóng gió bên cạnh vì không có ai ngó ngàng đến họ.
Rất nhiều người đi qua đi lại ngoài cổng rạp nhưng do trời tối, họ đi qua cũng không biết ba người này đang làm gì.
Thấy không có ai đến mua, Giang Miên Miên nóng ruột, bán hàng mà không rao là không được!
Cô nhìn Giang Trường Hải bịt kín chỉ hở đôi mắt, trông cha cứ như lưu manh.
Cô lại nhìn sang Úc Thừa toả ra hơi thở lạnh lùng, cộp mác "Không quen đừng lại gần".
Cuối cùng cô nhìn người qua lại, hít sâu và chợt hét to: "Mua hạt dưa đi~ Hạt dưa thơm ngon đây~ Vừa cắn vừa xem kết hợp tuyệt vời, chỉ với một hào một bát."
Giọng nói non nớt đáng yêu đã hấp dẫn rất nhiều người nhìn về phía họ.
Giang Miên Miên cất tiếng rao không hề thấy ngại, cô tiếp tục kéo khách: "Anh gì ơi anh mua cho chị gái xinh đẹp này một bát hạt