"Chúng ta cứ đi thẳng, trốn đằng sau bụi cỏ ở ngã rẽ phía trước."
Giang Trường Hải lại không nghĩ đó là đội giám sát, ông muốn xem thử là ai đi theo mình hơn.
Tôn Lệ Hà không thấy người, sợ mất dấu nên vội đi nhanh hơn. Bà ta mới rẽ qua thì Giang Trường Hải đột nhiên nhảy ra làm bà ta giật mình.
"Gào!"
"A!!!"
Tôn Lệ Hà không chút phòng bị, sợ đến độ ngã ra đất. Sau khi thấy rõ là Giang Trường Hải mới buột miệng mắng: "Anh cả, anh bị điên à! Có biết dọa như vậy sẽ làm người ta sợ chết khiếp hay không hả?!"
Giang Trường Hải khoanh tay lại: "Thím ba, thím đi theo chúng tôi làm gì?"
Tôn Lệ Hà bị bắt tại trận, trên mặt lộ ra vẻ chột dạ: "Ai, ai đi theo mấy người? Đường lớn có phải anh xây đâu, tôi đi dạo ở đây thôi cũng không được chắc?"
Bà ta lí lẽ hùng hồn, còn nhăn mặt khó chịu đứng dậy phủi bụi trên người.
Giang Trường Hải thấy bà ta mặt dày phủ nhận, có hơi tức giận: "Được, coi như thím chỉ ra đây đi dạo thôi. Nhưng đang ban ngày mà thím không chịu ở nhà làm việc, lại lén ra đây đi dạo. Tôi sẽ nói với mẹ, bảo thím lười biếng không làm việc."
Tôn Lệ Hà trợn tròn mắt: "Anh... Đừng đừng đừng, anh cả, tôi về liền."
Bà ta còn định hỏi ông có phải đàn ông không thế, nhưng thấy ông nhấc chân định đi thật, nhớ tới bà cụ mắng nhiếc người ta nửa tiếng, đành phải đồng ý trở về.
Giang Trường Hải nhíu mày, không chút khách khí: "Vậy còn không mau cút về đi."
Đứng trước uy quyền của bà cụ, Tôn Lệ Hà cũng chỉ có thể cắn môi, không cam lòng quay người rời đi.
Lần sau bà ta chắc chắn sẽ cẩn thận bám theo hơn!
Tô Uyển Ngọc nhìn theo bóng lưng bà ta rời đi, lắc đầu: "Em dâu bà đúng là quá quắt, bây giờ còn muốn chiếm lời của người khác."
Vẫn là em dâu hai tốt hơn, trung thực mà nhân hậu.
"Kệ cô ta, dù sao không ai có thể chiếm lời của chúng ta." Giang Trường Hải cũng không thích em dâu ba suy nghĩ nông cạn này, cũng không biết