Giang Miên Miên lại cảm thấy có chút ngượng ngùng, dù sao vẫn còn có người ngoài là Úc Thừa đang ở đây nghe những "chuyện xấu trong nhà" này.
Thấy anh cả thực sự tức giận, Giang Trường Hải vội vàng bỏ hết thể diện chủ động cầu hòa: "Anh cả, đầu óc cô ta khinh suất, anh đừng so đo với một người phụ nữ. Đều là con cháu trong nhà, không cần phải tính toán những thứ này."
Khi nghe thấy vợ mình tính toán sổ sách đến Tam Nha, ông ta đã biết sự việc không hay rồi.
Rõ ràng là việc bọn họ đúng lý nhưng bây giờ lại bị anh cả trả đũa, có lí cũng biết thành vô lí rồi.
"Không được, hôm nay nhất định phải tính toán rõ ràng hết. Giống như chú nói vừa rồi, anh em ruột cũng phải tính toán sổ sách thật kĩ, tránh để hai vợ chồng chú thím cứ nghĩ rằng nhà anh ăn hời rất lớn từ nhà chú thím."
Tính tình của Giang Trường Hải vốn là không có lí cũng phải hung hăng càn quấy, được lí thì lại càng không buông tha.
Giang Trường Đào bị ép buộc đến mặt mũi đỏ bừng: "Anh cả, anh nhất định phải ép người như vậy sao?"
Giang Trường Hải khí thế hùng hổ: "Là chú thím nắn tôi như quả hồng mềm trước."
"Oành!"
Thấy hai anh em thực sự muốn cãi nhau đến tóe lửa, Giang Đại Sơn đập mạnh cái tẩu thuốc trên tay lên bàn, nghiêm giọng nói: "Được rồi. Im miệng hết cho cha. Đứa nào đứa nấy cũng ồn ào, còn ra cái gì nữa?"
Sau đó, không đợi Giang Trường Hải kêu la, ông ta dùng đôi mắt sắc bén bắn về phía Tôn Lệ Hà:
"Vợ thằng ba, con cứ nhất quyết đòi tính toàn nọ kia với thằng cả, có phải con có tâm tư muốn phân nhà không? Nếu như con muốn phân nhà thì cứ nói thẳng, cha tác thành cho con.". Truyện Ngôn Tình
Lần này Giang Đại Sơn thực sự đã nặng lời, Tôn Lệ Hà lập tức bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, vội vàng giải thích: "Cha, con không có ý này. Con chỉ cảm thấy anh cả cầm nhiều tiền như vậy thì nên đưa ra một ít. Dù sao thời gian này Úc Thừa cũng ăn ở trong nhà chúng ta."
"Việc này hiện giờ vẫn do cha và mẹ con định đoạt, không tới lượt con làm