"Cảm ơn bác sĩ Vương, thực sự làm phiền ông rồi." Giang Trường Hà thở ra một hơi, kính cẩn tiễn ông ấy ra ngoài.
Triệu Tiểu Quyên nấu canh gừng đường đỏ xong cố gắng đút cho Chiêu Đệ, rồi túc trực canh giữ ở bên giường.
Thấy trên mặt cô bé có huyết sắc, cũng bắt đầu đổ mồ hôi mới bắt đầu yên tâm trở lại.
Cùng lúc đó, hai mẹ con Giang Miên Miên cũng mang theo túi lớn túi nhỏ từ hợp tác xã mua bán đi ra.
Giang Miên Miên sờ cái bụng kẹp lép của mình, ngẩng đầu lên nhìn mẹ: "Mẹ, cha và Úc Thừa khi nào mới về, con đói."
Tô Uyển Ngọc cũng ôm bụng: "Mẹ cũng đói bụng, hay là hai chúng ta đi ăn lót dạ trước một chút đi."
"Được ạ."
Đương nhiên là Giang Miên Miên không có ý kiến, nhưng chưa đi được mấy bước thì thấy Giang Trường Hải quay về.
"Cha." Giang Miên Miên vui vẻ vẫy tay với cha cô.
Đợi đến khi Giang Trường Hải đi đến gần, cô nhìn thoáng qua phía sau ông không thấy Úc Thừa, bèn hỏi: "Cha, sao chỉ có mình cha quay về vậy? Úc Thừa ở lại chỗ của cậu anh ấy sao?"
"Úc Thừa đi rồi, cùng cậu của nó quay về Thủ Đô." Giang Trường Hải vừa đón lấy những thứ đồ trên tay vợ và con gái vừa nói.
"Hả? Về rồi à?"
Giang Miên Miên và Tô Uyển Ngọc rất kinh ngạc, đi như vậy cũng quá đột ngột rồi.
Giang Trường Hải giải thích: "Lần này Úc Thừa đến nông trường là để đưa cậu cùng về Thủ Đô chữa chân. Úc Thừa còn phải nói một lúc lâu mới thuyết phục được cậu nó cùng quay về. Dù sao chân của cậu nó đến mùa đông thì sẽ đau dữ dội, thằng bé Úc Thừa này cũng không đành lòng để cậu mình chịu khổ mới vội vàng đưa đi như vậy."
"À." Giọng nói của Giang Miên Miên có chút buồn buồn.
Cô nhìn qua cái túi trên tay cha mình, trong đó có đồ mà mẹ và cô mua cho Úc Thừa, là vải và bông để làm áo bông cho cậu, còn có đồ lót và tất để thay giặt.
Tô Uyển Ngọc cũng lộ vẻ không nỡ: "Đứa bé này đúng là