Bỗng nhiên lúc này, Nhị Nha hỏi một câu: "Tam Nha, sao hôm nay em không đi học thế?"
Giang Miên Miên hơi ngại ngùng gãi gãi mặt đáp: "Em lỡ ngủ quên mất tiêu."
Lúc sáng cha cô có gọi cô hai lần nhưng cô không dậy, thế là ông để cô ngủ tiếp luôn.
Tiếp đó là Giang Trường Hà hỏi: "Tam Nha, cha của cháu có ở nhà không?"
Giang Miên Miên lắc đầu: "Không, cha với mẹ cháu lên trường xin nghỉ giúp cháu rồi."
Nhưng thật ra là hưởng thụ thế giới hai người, thuận tiện xin nghỉ cho cô thì có.
Thế là Giang Trường Hà móc tiền trong túi đưa hết cho cô, nghiêm túc dặn dò: "Tam Nha, còn mười một đồng ba hào, cháu cất kỹ, đợi cha về thì đưa cha cháu nhé."
Ông ta sợ bà cụ sẽ đòi, mà mình không đưa thì không hay lắm.
Nếu tiền này rơi vào tay mẹ ông ta, chắc chắn anh cả sẽ không có đồng nào, dù sao chuyện mẹ lấy mười mấy đồng tiền của con cũng là chuyện thường mà thôi.
"Dạ, để cháu cất vào ngăn tủ." Giang Miên Miên cũng gật gật đầu, sau đó đi về phòng đọc sách. Mặc dù hôm nay không cần tới lớp, cô cũng làm xong bài tập của giáo viên rồi, nhưng thói quen tự học lại khó bỏ.
Hệ thống thấy thế thì rất vui mừng.
Cô vừa đi mà bà cụ đã vào nhà đòi tiền: "Thằng hai, đưa hết số tiền còn lại cho mẹ!"
Lúc nãy hơi choáng đầu, quên mất chuyện này luôn.
"Cháu đưa bác cả hết rồi. Trên đường đi về con gặp hai vợ chồng bác cả." Giang Trường Hà mới mấp máy môi định nói thì Chiêu Đệ đã giành nói trước.
Không phải là con bé định tiết kiệm tiền cho nhà bác cả, mà con bé biết đó để cho bà mình, chắc chắn cha mẹ cô sẽ phải trả nhà bác cả hai mươi đồng.
Bà cụ nghe xong, cực kỳ tức giận: "Ai bảo cháu cho thằng cả chứ!"
Nhưng hết cách rồi, bà ta chỉ có thể thở hổn hển bỏ đi.
Còn lại lão Nhị nhìn Chiêu Đệ mặt không đổi sắc nói dối, cảm thấy cô khác xa trước đây, nhưng lại không rõ là khác chỗ nào.
Sau một hồi yên tĩnh, Đại Nha lên tiếng phá vỡ sự im lặng: "Chiêu Đệ, em về nghỉ ngơi đi đã, chị làm việc thay em cho."
Hôm qua Chiêu Đệ vừa rơi xuống nước, quần áo rơi