Người trong thôn cũng thở phào nhẹ nhõm theo, thôn trưởng còn thân thiết nói: "Trường Hải mau đưa con gái trở về thay quần áo khô, cũng tránh cảm mạo nóng sốt.
"Trong thôn không có trạm y tế, đứa trẻ có cảm mạo nóng sốt thì cũng không phải là việc nhỏ, thôn bên cạnh có đứa trẻ bị sốt thành kẻ ngu rồi.
Trương Quế Hoa ở một bên nghĩ tới tính tình của con trai mình, vội vàng thêm một câu: "Thay quần áo xong rồi mau trở lại làm việc!""Đúng, còn phải uống chút nước đường nữa.
" Giang Trường Hải gật đầu một cái, ôm lấy con gái chạy nhanh như bay về nhà.
Trương Quế Hoa vừa nghe, nhất thời liền để mắt: "Uống gì nước đường gì chứ, uống chút canh gừng là đủ rồi!"Nhà có chút đường đỏ như vậy, không chịu nổi cái miệng của nhà thằng cả.
Giang Trường Hải chỉ làm như không có nghe, chạy thật nhanh.
Nhìn bóng lưng vội vàng chạy như bay của ông, có người cảm khái nói: "Trường Hải mặc dù bình thường nhìn dáng vẻ cà lơ phất phơ, nhưng mà thật lòng thương con gái đó.
""Nói nhảm, chỉ có một đứa con gái như vậy, không thương nó thì thương ai?""Cũng đúng, nhưng mà theo tôi cho dù có thương con gái đi chăng nữa thì còn phải có một đứa con trai nối dõi tông đường mới được.
"Mặc dù người trong thôn đều biết Giang Trường Hải sau này là muốn kén rể, nhưng bọn họ từ nhỏ bị quen với quan niệm xưa nên bọn họ không đồng ý, thậm chí là khinh bỉ giễu cợt.
Trương Quế Hoa nghe được lời đâm vào tim này, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, một giây kế tiếp lại cất giọng đốp lại: "Con gái thì sao! Con trai các người có thông minh bằng Tam Nha nhà chúng tôi không? Biết thuộc nhiều thơ và phép tính như vậy không?"Những người khác nhất thời không lên tiếng, thiếu chút nữa quên con gái Trường Hải bây giờ là một đứa trẻ có đầu óc thông minh.
Thấy vậy, Trương Quế Hoa lại sảng khoái tinh thần, cũng không đau lòng phải tốn thêm một hai đồng tiền học phí nữa.
Mà Giang Trường Hải đang chạy xa sau, làm bộ phải đem nhà mình khuê nữ để xuống: "Con gái, con nặng quá, xuống tự đi đi.
""Con không!" Giang Miên Miên ôm cổ ông không buông tay, "Con mới không nặng!"Thời