Mặc dù trong tay bọn họ có hơn mấy trăm đồng, nhưng ý nghĩa số tiền này lại khác, đây là tượng trưng cho vinh dự của con gái! Lúc này, Lưu Văn lại ném ra thêm một quả boom: "Hiệu trưởng đã báo chuyện này cho công xã rồi, bên công xã biết được bên thôn Thạch Kiều của chúng ta có một thần đồng thì cũng cực kỳ coi trọng nên quyết định vào cuộc họp cuối tháng theo thông lệ sẽ tiến hành khen ngợi với trò Giang Miên Miên, bên công xã sẽ cho trò ấy một phần thưởng nhất định."
Đây cũng chính là mục đích chủ yếu mà hôm nay Lưu Văn đến đưa thành tích.
Bởi vì trong vòng mười năm nay phát sinh đủ thứ, dẫn đến nhiều thôn dân đều cảm thấy đi học không bằng trồng trọt, không đỗ vào được cấp ba vào xưởng làm công nhân đều là uổng phí tiền của.
Thế nên sau khi trường học và công xã thương lượng và trao đổi công việc xong bèn dứt khoát làm một lần ra trò để cho mọi người của cả công xã đều biết, học hành giỏi thì thật sự có thể kiếm được tiền.
Dùng việc này để khích lệ phụ huynh của bọn trẻ, đưa con cái đến trường học để tiếp nhận giáo dục.
Nghe đến đây, vẻ mặt thờ ơ của Chiêu Đệ mới có chút thay đổi: Công xã khen ngợi?!
Kiếp trước hẳn là không có chuyện này nhỉ!
"Gì chứ?" Cả nhà họ Giang đồng loạt kinh ngạc, thậm chí còn tưởng rằng lỗ tai của mình có vấn đề.
Bọn họ một chốc nhìn Lưu Văn, một chốc lại nhìn Giang Miên Miên, một lúc lâu vẫn không phản ứng lại được.
Vẫn là Giang Trường Hải phản ứng nhanh, lại ôm con gái lên: "Ay da, con gái bảo bối của cha, con thật sự là tài giỏi quá mức rồi, làm cho cha quá nở mày nở mặt! Cha con sống lâu như vậy, cũng đã tham gia nhiều buổi họp công xã như vậy nhưng cũng chỉ từng được nhìn thấy người khác được khen ngợi mà thôi."
Giang Trường Hải kích động đến mức khuôn mặt đỏ bừng, giống hệt như người sắp được khen ngợi là ông vậy.
Vẻ mặt của Tô Uyển Ngọc cũng hãnh diện tự hào, trước đây trong thôn có rất nhiều người trước mặt sau lưng xem thường bà không ít, nói bà là một con gà mái không biết đẻ trứng, chỉ sinh ra được một thứ lỗ vốn.
Kết quả bây giờ thì sao nào?
Những đứa nhóc mà bọn họ sinh ra kém xa nhiều so với con gái bà trên phương diện đọc sách nhận diện chữ!
Mặc dù ngày thường biểu hiện của Tô Uyển Ngọc rất dửng dưng không buồn quan tâm những chuyện này, nhưng mà có ai có thể thật sự không để tâm đến ánh mắt của người đời được chứ. Mấy đứa