"Dĩ nhiên có thể!"Lâm Ái Bảo trả lời một cách dứt khoát: "Học sinh trong trường chúng cháu không thông minh được như Miên Miên, có thể thi đậu cấp 3, nói không chừng Miên Miên sẽ được đề cử vào đại học Công Nông Binh học tập đó.
"Mặc dù trong trấn của bọn họ không có học sinh cấp ba nào được đề cử vào trường đại học Công Nông Binh học tập, nhưng là vì lúc đó bọn họ không có bản lĩnh nhìn qua là nhớ như Miên Miên nên cũng không tính là cô nói dối.
""Vậy là quá tốt rồi!" Bà cụ đột nhiên vui mừng khôn xiết, ánh mắt tràn đầy yêu quý nhìn Giang Miên Miên.
Mặc dù đứa cháu gái này lười biếng không thích làm việc nhà, nhưng nếu có thể thi đậu cấp ba rồi làm công nhân thì có thể phụ giúp gia đình rồi.
Nghĩ như vậy, sự tiếc nuối 20 quả trứng gà và hai khối tiền học phí phải chuẩn bị tiêu cũng biến mất hết.
Vợ chồng lão nhị thấy vậy cũng hết sức vui mừng, đều là người một nhà, sau này Tam Nha có tiền đồ thì cũng có thể giúp đỡ các anh chị em khác.
Tôn Lệ Hà nhẹ giọng phản bác: "Mẹ, lời của một đứa trẻ thì đáng tin chứ?!"Tất cả đồ đạc sau này của nhà họ Giang đều phải giữ lại cho con của bà ta, cái thứ nuôi lỗ vốn kia đừng hòng cướp đi!Giang Trường Đào không nói chuyện, nhưng sắc mặt cũng rất tệ.
Lâm Ái Bảo cũng là một thiếu nữ 15 tuổi rồi, ghét nhất là nghe người khác nói mình là một đứa bé chưa hiểu chuyện, vậy là lên tiếng nói: "Nếu giáo viên của cháu mà gặp Miên Miên, chắc chắn sẽ nói giống như cháu.
"Thấy hai người sắp lao vào cãi nhau, Giang Đại Sơn lập tức mở miệng nói: "Bà à, đi đưa bát nước cho Ái Bảo và Tam Nha uống đi, nãy giờ cứ đọc sách mãi chắc chắn cũng khát nước rồi đó.
"Bà cụ hơi sửng sốt, không vui, nhưng ông già nhà mình đã mở lời rồi, chỉ có thể xoay người đi vào nhà bếp.
Những người khác trong nhà họ Giang cũng vô cùng kinh ngạc, bởi vì ông cụ luôn không quan tâm đến những đứa trẻ trong nhà, ngay cả hai đứa cháu trai mà ông coi trọng nhất cũng chỉ thỉnh thoảng mới gọi đến hỏi thăm một chút.
Tôn Lệ Hà vừa chua vừa tức,từ trước đến nay ông cụ chưa từng bảo mẹ chồng cô đưa nước ngọt cho