Lúc này, Giang Trường Hải đang đứng ở cửa tán gẫu cùng ông Trịnh, "Haiz, hôm nay nóng thật."
Ông Trịnh phe phẩy cây quạt, tò mò nói: "Cậu đến đón con gái à?"
Vốn dĩ một đứa bé gái có thể thi đậu vào trường học đã ít lại càng ít rồi, chứ đừng có nói người cha còn quan tâm như vậy, tự mình tới đây đón về nhà.
Đáp lại một tiếng, Giang Trường Hải hứng gió mát của cây quạt, "Đúng đó, con gái tôi cực kỳ thông minh, anh không biết đâu, nó vừa ngoan vừa thông minh, thầy hiệu trưởng cũng rất thích nó, bài thi lớp năm đó, nó thi được tròn điểm luôn."
Ông Trịnh nghe mà trợn tròn mắt, "Con gái cậu thông minh như vậy à?"
"Con gái tôi là thiên tài!"
Lúc này, tiếng chuông tan học vang lên.
Giang Miên Miên tinh mắt, thoáng cái liền nhìn thấy cha mình, vui vẻ nhảy nhót mà khoát tay:
"Cha!"
Giang Trường Hải nhanh chóng bước tới, xoay đầu Giang Miên Miên: "Thấy không, cặp sách cha mua cho con đó, cả nước ngọt có ga nữa."
Vừa nói vừa móc ra chai nước ngọt có ga từ trong cặp sách màu xanh bộ đội, nhét vào tay cô, "Còn có đá nữa nè."
Giang Miên Miên liếm môi, mở nắp chai nước ra, giơ lên trước mặt Giang Trường Hải: "Cha, người uống trước đi."
Giang Trường Hải vui vẻ híp mắt, vẫy vẫy tay, "Cha không uống."
"Không được, cha phải uống." Giang Miên Miên bướng bỉnh đưa chai nước qua, đôi mắt lấp lánh sáng ngời, trông cực kỳ đáng yêu.
"Được, cha uống trước." Giang Trường hải cười uống một ngụm, con gái ông là chu đáo hiếu thuận nhất.
Sau đó Giang Miên Miên lập tức không khách khí nữa, ôm chai nước uống ùng ục một ngụm. Thoải mái quá!
Chí Văn Chí Võ nhìn chằm chằm muốn lòi con mắt, liếm môi thèm thuồng, bọn họ cũng muốn uống.
Giang Trường Hải đứng dậy, liếc nhìn bọn họ một lượt, giọng điệu cực kỳ lưu manh nói: "Hai đứa nhóc đừng nghĩ nữa làm gì, không có phần đâu."
Giang Chí Van le lưỡi, móc móc trong túi quần, liếc mắt nhìn Giang Chí Võ, hai người đồng thanh nói.
"Bác cả, bác và Tam Nha về nhà trước đi, tui con đi tìm bạn chơi một lát rồi về!"
Nói xong lập tức chạy vụt mất, cái bóng cũng không thấy.
Giang Trường Hải biết bình thường bà cụ rất thiên vị hai đứa nó, trong túi quần còn có tiền tiêu vặt, chắc chắn là đến tiệm tạp hoá mua đồ ăn vặt ăn.
Ông cũng không ngăn hai đứa nó, chỉ nắm tay con gái từ từ bước đi trên con đường về nhà.
"Cha, nước